5+ Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (điểm cao)

Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất, ngắn gọn với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

5+ Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (điểm cao)

Quảng cáo

Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - mẫu 1

Tôi là Vũ Thị Thiết, tên thường gọi Vũ Nương quê ở Nam Xương. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo nhưng cha mẹ tôi luôn dạy bảo tôi chu đáo, ân cần nên mọi người thường khen ngợi tôi thuỳ mị, nết na lại thêm tư dung tốt đẹp vì thế có rất nhiều người theo đuổi tôi. Trong đó có chàng Trương Sinh là con của một nhà hào phú xin đem trăm lạng vàng cưới tôi về làm vợ. Cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này khiến tôi gặp rất nhiều khó khăn, bất hạnh.

Tôi biết chồng mình là người có bản tính hay ghen tuông nên tôi hết sức giữ gìn khuôn phép, vợ chồng trước nay chưa từng xảy ra bất hoà. Hai chúng tôi ăn ở êm ấm, lại chuẩn bị đón đứa con đầu lòng nên chúng tôi đều rất vui và hạnh phúc. Thế nhưn hạnh phúc chẳng được bao lâu, giặc Chiêm xâm lăng, chồng tôi học ít nên bị bắt đi lính, chúng tôi chia tay nhau từ đây. Buổi tiễn đưa chồng tôi lên đường, tôi rót chén rượu đầy bày tỏ nỗi lòng mong chàng bình yên trở về, thấu cảm cho những nỗi đau mà chồng phải chịu.

Quảng cáo

Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày tôi chuyển dạ, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, đặt lên là Đản. Chính đứa trẻ này đã làm tôi với bớt nỗi nhứo chồng. Mẹ chồng tôi vì quá nhớ thuong con trai nên đã sinh bệnh, chẳng ăn chẳng uống, tôi đã khuyên mẹ cố gắng mạnh khoẻ để chờ ngày Trương Sinh về. Nhưng rồi mẹ tôi cũng không qua khỏi, trước lúc lâm chung, bà căn dặn tôi: "Sau này ....phụ mẹ"

Tâm lòng của bà thật nhân hậu biết bao! Từ đó trong nhà chỉ còn tôi và bé Đản. Mỗi lức nhớ chồng và muốn bù đắp cho con thiếu vắng hơi cha, mỗi tối tôi thường chỉ vào cái bóng của mình trên tường và bảo con "Cha Đản lại đến kìa". Thằng bé ngây thơ, tin là thật chơi đùa cùng chiếc bóng.

Ba năm trôi qua, chồng tôi bình an trở về. Vợ chồng chúng tôi gặp nhau vừa mừng vừa tủi, hạnh phúc vỡ oà. Biết tin mẹ mất, Trương Sinh bế bé Đản ra mộ thắp nhang cho bà. Nhưng khi chàng vừa trở về và nổi cơn thịnh nộ, chàng mắng tôi không tiếc lời, một mực nói tôi hư thân, mất nết không thuỷ chung. Tôi khóc lóc phân trần: "Thiếp vốn con....như lời chàng nói".

Quảng cáo

Có lẽ tất cả những lời giải thích của tôi, chàng đều coi là gió thoảng, hàng xóm cũng sang bênh vực tôi nhưng chàng không nghe, tôi hỏi ai nói thì chàng giấu, tôi không thể thanh minh.

Lửa ghen tuông trong lòng chàng mỗi lúc một lớn, chàng mắng mỏ và chửi rủa tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà. Giờ đây tôi khong còn hạnh phúc, gia đình tan nát, danh dự bị bôi nhọ, tuyệt vọng, cùng đường tôi chỉ biết tìm tới cái chết. Tôi tắm rửa sạch, sau đó ra bến Trường Giang gieo mình tự vẫn.

Người ở hiền khắc sẽ gặp lành, đồng cảm với nỗi oan khuất của tôi, tôi được các nàng tiên cá đưa xuống thuỷ cung của Lương Phi, nơi đây thật là lộng lẫy. Trong một bữa tiệc, tôi gặp lại Phan Lang là người cùng làng. Nghe Phan Lang kể lại, Trương Sinh ngồi bế con bên ngọn đèn dầu, con chỉ bóng chàng nhận cha, chàng mới thấu hiểu nỗi oan bấy lâu tôi phải chịu. Cuộc đời sao lại trớ trêu với tôi như thế, chính đứa con tôi hết mực yêu thương đã gieo mầm hoạ, người chồng tôi hết lòng thuỷ chung lại đưa tôi tới bước đường cùng. Theo lời Phan Lang nói, từ lúc tôi ra đi, nhà tôi tan tác tiêu điều, tôi nghe mà không thể cầm được nước mắt. Mặc dù rất giận Trương Sinh nhưng tôi vẫn tìm về. Tôi nhờ Phan Lang mang chiếc hoa vàng cùng lời nhắn chàng lập đàn giải oan bên bến Trường Giang. Toi được Phan Lang đưa về trong cảnh võng lọng cờ hoa rực rỡ đầy sông nhưng tôi chỉ biết cảm tạ chàng đã giúp tôi minh oan mà không thể trở về trần gian.

Quảng cáo

Cuộc sống cõi trần thật bạc, mong rằng xã hội sẽ xoá bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ đã dung túng cho Trương Sinh có thói gia trưởng đẩy tôi vào oan khuất. Xã hội cần cải tiến xây dựng một cuộc sống bình đẳng, nam nữ bình quyền, tôi mong người đời lấy đó là bài học giữ gìn hạnh phúc bởi hạnh phúc chỉ được xây dựng trên cơ sở tin yêu, tôn trọng lẫn nhau.

Dàn ý Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

1. Mở bài

Giới thiệu bản thân

Khái quát cuộc đời mình

2. Thân bài

Vì tính chồng đa nghi nên tôi luôn phải giữ gìn phép tắc.

Chồng tôi lên đường ra trận, tôi ở nhà làm tròn bổn phận người mẹ, người con dâu hiếu thảo.

Khi chồng tôi trở về, nghi ngờ tôi không chung thuỷ, đánh mắng và đuổi tôi ra khỏi nhà.

Vì oan ức không thể dãi bày, tôi gieo mình xuống sông Trường Giang.

Tôi được Linh Phi cứu giúp và gặp lại Phan Lang, tôi nhờ chàng nhắn với Trương Sinh mong chàng lập đàn giải oan

Khi lập đàn giải oan, tôi hiện lên cảm ơn và từ biệt chàng rồi trở về thuỷ cung.

3. Kết bài:

Cảm nghĩ của bản thân.

Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - mẫu 2

Tôi tên là Vũ Nương, quê ở Nam Xương. Mọi người trong làng yêu mến, thường khen tôi nết na, thuỳ mị, xinh đẹp. Ai cũng cầu mong tôi sẽ lấy được một người chồng xứng đáng và được hạnh phúc. Tối đã gặp gỡ và trở thành vợ của Trương Sinh. Chàng hết mực yêu thương tôi nhưng cũng rất đa nghi, biết tính chồng như vậy nên tôi cố gắng cẩn thận từ lời ăn tiếng nói cho tới hành động đều giữ đúng khuôn phép, nên gia đình luôn được êm ấm.

Cuộc sống của chúng tôi cứ thế êm đềm trôi qua, cho tới một ngày chiến tranh xảy ra, chồng tôi phải lên đường ra trận. Buổi tiễn đưa chồng ra biên ải, lòng tôi nặng trĩu những lo âu, phiền muộn. Nghĩ tới cảnh chàng phải đi vào nơi gió cát nghìn trùng xa cách, đói rét, bệnh tật,.. lòng tôi thương chàng vô cùng. Tôi chỉ mong chàng bình an trở về.

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, trong lòng tôi chỉ có một nỗi nhớ về chàng đằng đẵng, thường trực trong lòng. Đến kì sinh nở, tôi sinh được một bé trai, đặt tên là Đản. Mẹ chồng tôi vì quá nhớ thương con và sinh bệnh. Dù tôi đã hết sức thuốc thang, động viên nhưng bệnh tình càng ngày càng trầm trọng, bà đã không kịp chờ con trai về phụng dưỡng. Tôi đã làm hết trách nhiệm của một người con dâu, lo ma chay chu tất cho mẹ.

Sau bao chờ đợi mòn mỏi, nhớ thương, cuối cùng Trương Sinh đã bình an trở về. Tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc, nhưng cuộc đời không ai đoán trước được điều gì, chàng về tới nhà, biết mẹ mình đã qua đời, bế cong cùng ra mộ thăm mẹ, ngờ đâu lúc trở về chàng nổi giận đùng đùng, la mắng om sòm, cho rằng tôi đã phản bội chàng, không giữ tình yêu chung thuỷ với chàng. Tôi bàng hoàng và sửng sốt, tôi vừa khóc vừa giải thích: "Thiếp vốn con nhà nghèo khó, được nương tựa nhà giàu, vẫn lấy sự nết na thuỳ mị, công dung ngôn hạnh làm đầu. Vợ chồng xum họp chưa được bao lâu, chia xa chỉ vì lửa binh chứ không vì lí do khác. Trong ba năm cách biệt, thiếp một mình giữ tiết hạnh, không tô son điểm phấn, không bén gót chốn chơi bời, một mực nhớ thương và chung thuỷ với chàng. Xin chàng hãy tin tưởng thiếp, đừng nghi oan cho thiếp mà tội nghiệp". Nhưng dù tôi có nói bao nhiêu lời cũng không làm chàng thay đổi suy nghĩ. Hàng xóm thương tôi cũng bênh vực và nói đỡ giúp tôi nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Chàng mắng nhiếc tôi thậm tệ và đánh đuổi tôi đi.

Tôi từng mong có một gia đình hạnh phúc với một người con ngoan, một người chồng thương yêu tôi. Nhưng giờ đây, tất cả đều tan biến, trâm gãy tình tan, tôi đâu còn mặt mũi sống trên đời. Nghĩ đoạn, tôi tắm rửa sạch sẽ, ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Con duyên phận hẩm hiu bị chồng ruồng bỏ. Nếu con giữ gìn trinh tiết mà bị oan thì khi thác xuống xin được làm Mị Nương hoặc cỏ Ngu Mĩ. nếu con phản bội chồng con thì chết đi xin làm mồi cho cá tôm, diều quạ và chịu để mọi người phỉ nhổ" sau đó gieo mình xuống dòng sông Trường Giang.

Thấu hiểu cho hoàn cảnh bị oan ức của tôi, thần linh đã cho các nàng tiên dưới thuỷ cung cứu vớt, cho tôi nương nhờ trong cung điện của Linh Phi. Sau đó tôi gặp Phan Lang-người cùng làng, nghe chàng kể gia cảnh chồng con tôi từ sau khi tôi ra đi nhà cửa, vườn tược hoang vu,..lòng tôi xót xa ai oán. Được biết chồng tôi đã tỏ rõ sự tình, và vẫn thương tôi, tôi bèn nhắn Phan Lang khi chàng trở về trần gian cầm theo một chiếc hoa vàng và báo rằng nếu còn nhớ tới chút tình xưa nghĩa cũ xin lập một đang giải oan ở bến sông, tôi sẽ về. Nghe lời dặn, Trương Sinh làm theo, tôi ngồi trên kiệu hoa về gặp chàng, tôi nghe tiếng chàng gọi mà lòng xót xa không tả. Nhưng giữa chúng tôi có một khoảng cách vô cùng lớn kẻ âm người dương không thể hàn gắn. Để bày tỏ lòng biêt ơn, tôi đã nguyện ở lại với đức Linh phi, sau đó tôi tạ ơn chàng đã lập đàn giải oan cho tôi rồi quay về chốn thuỷ cung.

Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - mẫu 3

Tôi tên là Vũ Thị Thiết, tên thường gọi là Vũ Nương. Thoe lời mọi người nhận xét nhan sắc của tôi cũng thuộc hành mỹ nhân. Tù nhỏ tôi đã được cha mẹ dạy dỗ những lễ nghi, phép tắc, công dung ngôn hạnh. Đến tuổi lấy chồng, tối được gả vào nhà họ Trương. Chồng tôi tên là Trương Sinh, yêu chiều tôi hết mực, nhưng chàng lại hay ghen. Chính vì vậy tôi luôn giữ chừng mực. Lấy nhau chẳng bao lâu, đất nước lâm nguy, chồng tôi phải lên đường đi lính. Ngày tiênc hồng lên đường, tôi bịn rịn chẳng muốn chia xa, chẳng mong được chức quan hầu mà chỉ mong hai chữ bình yên.

Chồng đi xa, tôi ở nhà hoàn hành trách nhiệm của một người mẹ tốt, người con dâu hiếu thảo. Do tuổi già sức yếu và quá nhớ thương con trai, mẹ chồng tôi lâm bệnh nặng rồi qua đời. Từ đó trong nhà chỉ còn tôi và bé Đản. Thương con, muốn bù đắp cho con sự thiếu vắng hơi cha, mỗi tối tôi thường chỉ lên bóng mình trên tường và nói "Cha Đản lại đến rồi kìa". Tôi chẳng ngờ hành động đó của tôi vô tình trở thành nguyên nhân đẩy tôi tới cái chết sau này.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chồng tôi bình an trở về, biết tin mẹ mất, chàng rất buồn. Một buổi nọ, chàng bế Đản ra mộ thắp hương cho mẹ. Đến khi về, chàng nổi cơn thịnh nộ, nói tôi thất tiết, không giữ gìn khuôn phép. Mặc dù tôi đã cố gắng giải thích nhưng với bản tính ghen tuông ăn sâu vào máu, chàng không tin và đuổi tôi ra khỏi nhà.

Danh dự bị bôi nhọ, hạnh phúc gia đình tan nát, tôi chỉ biết tìm tới cái chết ở bến Trường Giang. Thấu hiểu hoàn cảnh của tôi, Linh Phi đã ra tay cứu giúp, đưa tôi về thuỷ cung. Một ngày nọ, tôi gặp Phan Lang là người cùng làng và là ân nhân của Linh Phi. Sau khi nghe kể, tôi mới biết Trương Sinh bế con ngồi bên ngọn đèn dầu, thằng Đản chỉ vào cái bóng nhận cha, lúc đó chàng mới nhận ra đã nghi oan cho tôi. Chàng vô cùng hối hận. Phan Lang khuyên tôi trở về, nhưng vì để trả ân đức cho Linh Phi, tôi nhờ Phan Lang cầm theo chiếc hoa vàng cùng lời nhắn gửi tới chồng tôi, lập đàn giải oan cho tôi tại bến Trường Giang. Tôi trở về giữa dòng sông trên chiếc kiệu hoa, nói vọng vào bờ lời tạ từ chồng con rồi biến mất.

Câu chuyện của tôi là một câu chuyện buồn, dù quá khứ đã qua đi nhưng những người trong cuộc vẫn bị ám ảnh day dứt, nối nhớ chồng con vẫn không nguôi ngày nào.

Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - mẫu 4

Đã hơn một năm trôi qua, kể từ khi chàng Trương lập đang giải oan, tôi hiện về nói lời từ biệt rồi ra đi mãi mãi. Tôi dần quen với nhịp sống nơi thuỷ cung của Linh Phi. Nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn đau đáu nhớ về quê nhà, nhớ cuộc sống gia đinh hạnh phúc trước kia.

Tôi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương, tuy tôi xuất thân trong gia đình nghèo nhưng từ nhỏ đã được cha mẹ dạy bảo đến nơi đến chốn, nên biết trên biết dưới, cư xử đúng mực. Tới tuổi lấy chồng, cha mẹ tôi không muốn con vất vả nên đã nhận 100 lạng vàng nhà họ Trương và gả tôi cho Trương Sinh. Chồng tôi là một con người rất hay ghen, biết tính chồng là vậy tôi luôn giữ gìn khuôn phép không để vợ chồng bất hoà.

Lấy nhau chưa được bao lâu, đất nước có giặc ngoại xâm. Chồng tôi phải ra trận chiến đấu. Lúc tiễn đưa chồng lên đường lòng tôi bịn rịn không nguôi, chẳng mong chàng ra đi công danh phú quý, chỉ mong trở về bình an. Sau khi chồng đi, tôi hạ sinh được một cậu con trai, đặt tên là Đản.

Mẹ chồng tôi vì quá nhớ thương con trai mà sinh bệnh. Tôi hết lòng chăm sóc, thuốc thang, động viên mẹ chóng khoẻ chờ ngày đoàn tụ. Nhưng tuổi cao sức yếu, mẹ chồng tôi đã qua đời.

Ngày trở về biết tin mẹ qua đời, chông tôi vô cùng đau xót. Một buổi nọ chồng tôi bế bé Đản ra viếng mộ bà. Cứ ngỡ tháng ngày về sau sẽ chỉ là hạnh phúc vui vẻ của cuộc sống ba người, ngờ đâu, chồng tôi trở về và nổi cơn thịnh nộ với tôi. Chàng nói tôi không chung thuỷ, phản bội chàng, cho dù tôi đã hết sức giải thích nhưng chàng vẫn một mực mắng mỏ và đuổi tôi ra khỏi nhà.

Quá oan ức và buòn tủi, tôi đã tìm tới cái chết ở sông Trường Giang. Xót thương cho hoàn cảnh của tôi, Đức Linh Phi đã đưa ta cứu giúp và đưa tôi về thuỷ cung.

Một ngày nọ tôi gặp được một người cùng làng teen là Phan Lang, sau khi nghe Phan Lang kể lại, tôi được biết chồng tôi rất ân hận khi đã vu oan cho tôi, từ khi tôi ra đi nhà cửa vườn tược không ai chăm sóc, vắng vẻ đìu hiu. Mặc dù thương chồng xót con nhưng vì trả ơn đức Linh Phi, tôi chỉ có thể nhắn gửi Phan Lang là báo với Trương Sinh lập đàn giải oan cho tôi ở bờ sông.

Theo lời dặn, Trương Sinh lập đàn giải oan cho tôi, tôi trở về giữa sông cờ hoa kiệu võng linh đình, mờ mờ ảo ảo. Sau khi nói lời cảm tạ và từ biệt với chồng con, tôi biết mất giữa dòng.

Thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến thật bị rẻ rúng coi thường. Còn biết bao những người phụ nữ phải chịu tiếng oan như tôi chưa được giải.

Mục lục Văn mẫu | Văn hay 9 theo từng phần:

Săn shopee siêu SALE :

ĐỀ THI, GIÁO ÁN, SÁCH ĐỀ THI DÀNH CHO GIÁO VIÊN VÀ PHỤ HUYNH LỚP 9

Bộ giáo án, bài giảng powerpoint, đề thi dành cho giáo viên và sách dành cho phụ huynh tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official

Tổng đài hỗ trợ đăng ký : 084 283 45 85

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Tuyển tập những bài văn hay | văn mẫu lớp 9 của chúng tôi được biên soạn một phần dựa trên cuốn sách: Văn mẫu lớp 9Những bài văn hay lớp 9 đạt điểm cao.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Tài liệu giáo viên