5+ Cảm nghĩ về người thân yêu nhất (học sinh giỏi)

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất gồm dàn ý chi tiết và các bài văn mẫu hay nhất, ngắn gọn được tổng hợp và chọn lọc từ những bài văn hay đạt điểm cao của học sinh lớp 10.

5+ Cảm nghĩ về người thân yêu nhất (học sinh giỏi)

Quảng cáo

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất – mẫu 1

Trong cuốn sổ tay, em dành trang đầu tiên để viết về câu ca dao mà mình yêu thích nhất:

Đố ai đếm được lá rừng

Đố ai đếm được hết từng trời cao

Đố ai đếm được vì sao

Đố ai đếm được công lao mẹ già.

Câu ca dao ấy đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ - người phụ nữ mà em kính yêu nhất trong cuộc đời này.

Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng không còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ bé, gọn gàng. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc ấy không suôn mượt, đen tuyền, mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em khôn lớn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do khi làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, khi đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành đến tận sâu tâm khảm. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có lẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình yêu thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.

Quảng cáo

Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em không giỏi chăm chút về ngoại hình. Mẹ không biết trang điểm, không nhuộm tóc, không mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay khi đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn gàng, tươm tất. Chính điều này khiến cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều ấy, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo khó, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ trang phục cho đến lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó không cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Những người xung quanh, từ ông bà, đến làng xóm láng giềng, ai ai cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chân chất, thật thà. Mỗi khi có ai nhờ giúp đỡ, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi khi có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan hàng xóm thường nói rằng, mẹ em tuy không biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật chính xác bởi đó là những gì diễn tả về người mẹ yêu dấu của em.

Quảng cáo

Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mệt mỏi thế nào, thì cũng sẽ dành thời gian vào buổi tối, ngồi lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em không được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được đến trường với những món đồ dùng học tập, áo quần, giày dép không thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc cật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một chút buồn hay mệt mỏi, mẹ cũng nhận ra ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em đến quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này không ai yêu quý em nhiều như mẹ, và chắc chắn rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.

Mỗi ngày, em luôn cố gắng giúp mẹ từ những việc nhỏ nhặt nhất, đến những việc lớn hơn mà em có thể làm. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, đến ra ruộng làm cỏ cùng mẹ. Em có thể làm mọi việc, chỉ mong mẹ luôn mạnh khỏe, yêu đời. Mỗi ngày em đều mong mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể chở che cho mẹ như những gì mẹ đã làm cho em trong suốt bao năm tháng qua. Ngay giờ phút này đây, em muốn được gặp mẹ, để được mẹ ôm vào lòng khẽ xoa lên mái tóc, và để em được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!

Quảng cáo

Dàn ý Cảm nghĩ về người thân yêu nhất

I. Mở bài:

- Giới thiệu chung về người thân yêu nhất trong cuộc đời em (có thể là cha, mẹ, ông, bà, anh, chị…).

- Nêu cảm xúc trân trọng, yêu quý của em đối với người thân ấy.

II. Thân bài:

1. Giới thiệu về người thân đó:

- Họ là ai trong gia đình em?

- Đặc điểm về ngoại hình, tính cách, những điều khiến em ấn tượng nhất về họ.

2. Những kỷ niệm đáng nhớ với người thân:

- Một hoặc nhiều kỷ niệm đáng nhớ giữa em và người thân ấy (có thể là một lần họ giúp đỡ em, dạy dỗ em hoặc cùng em vượt qua khó khăn).

- Cảm xúc của em trong những khoảnh khắc đó.

3. Sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương của người thân dành cho em:

- Những hành động thể hiện sự yêu thương, quan tâm dù nhỏ bé nhưng ý nghĩa.

- Cách người thân ấy dạy dỗ, định hướng và giúp em trưởng thành hơn.

4. Tình cảm của em dành cho người thân:

- Sự kính trọng, biết ơn và yêu thương mà em dành cho họ.

- Những điều em đã hoặc sẽ làm để đáp lại tình cảm đó.

III. Kết bài:

- Khẳng định lại tình cảm đặc biệt mà em dành cho người thân ấy.

- Nhắn nhủ hoặc bày tỏ mong muốn về tương lai với người thân yêu nhất của mình.

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất – mẫu 2

"Đời mình là một khúc quân hành...Đời mình là bài ca chiến sĩ..." – Đài phát thanh của thôn đang vang lên khúc ca của người lính năm xưa. Tôi nằm trên giường mà bỗng nhiên cảm thấy lòng bâng khuâng đến lạ. Có lẽ bài hát hào hùng kia đã làm tôi nhớ đến ông nội – người mà tôi yêu quý nhất, bởi lẽ ông rất thích ca khúc này và vẫn thường bật đài lên cho tôi nghe.

Có những người miêu tả ông giống như ông Bụt, có người lại nói ông giống một ông Tiên. Những tôi chẳng thấy thế, vì ông nội của tôi rất đỗi giản dị mà thân thương trong kí ức tôi. Ông không có bộ râu dài như ông Bụt, cũng chẳng có một bộ tóc trắng xóa như ông Tiên trong truyện cổ tích. Ông đặc biệt vì ông là ông nội của tôi thế thôi. Kí ức non nớt của tôi vẫn còn lưu giữ hình ảnh của ông khi ấy, một ông cụ đã già nhưng đẹp lão, mái tóc đã bạc nhiều nhưng vẫn còn sót lại vài sợi tóc đen. Mẹ tôi nói tóc ông lấm tấm hoa râm. Cho đến bây giờ, hình ảnh ông trong tôi đã nhạt phai ít nhiều, nhưng ánh mắt ông thì không đời nào tôi quên được. Đôi mắt ấy chẳng còn tinh anh như thời ông còn trẻ, mà đã thoáng có chút mờ đi vì tuổi đã xế chiều. Thế mà đôi mắt ấy lại luôn trao cho tôi ánh nhìn thật ấm áp. Đôi bàn tay ông, đôi bàn tay đã bế bồng tôi suốt những năm tháng còn thơ bé, đã nổi lên những đường gân xanh bóng, ngoằn ngoèo. Lưng ông đã còng xuống. Da ông đã nhăn nheo đi cả rồi. Ông thường chống cây gậy do đích thân tôi chọn mà đi thăm hỏi hết họ hàng làng xóm. Đến bây giờ, tôi vẫn tưởng nhưng có bóng hình ông đang chầm chậm chống từng bước gậy đi trên con đường làng quê tôi thuở nào.

Mọi người nói tôi được ông chiều nhất nhà. Mà đúng thế thật, khi tôi lớn, đã biết hiểu chuyện tôi mới hiểu ông thương tôi nhiều đến như thế. Ngày bé, ông chính là người thay bố mẹ chăm sóc cho tôi khi mẹ đi làm. Ngày nào tôi cũng quấn quýt bên ông. Ông sẵn sàng đứng ra bảo vệ tôi khỏi bất cứ ai, lúc nào ông cũng sợ tôi bị đau, bị đói, bị mệt. Thế mà hồi bé tôi đã từng cho rằng những quan tâm hỏi han ấy của ông là phiền phức. Con bé tôi ngày ấy đã giận ông thật nhiều, đã cứng đầu rất nhiều khiến ông phải buồn. Ngày bé lúc nào tôi cũng được chăm sóc và trông nom bởi ông tôi. Nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ đến một điều, là sẽ đến lúc ông phải rời xa tôi mãi mãi...

Ông bị tai biến nằm liệt một chỗ. Ông không thể nói cũng chẳng thể cử động được người. Tôi khóc, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Ông ở nhà bác tôi chữa bệnh, còn tôi, một cô nhóc, lại trở về với công việc hằng ngày. Mỗi lần lên thăm ông, ông khều khều tay tôi như muốn nắm lấy. Lúc nào tôi lên ông cũng khóc. Tôi thương ông lắm, tôi rất nhớ ông và tôi biết ông cũng muốn nhanh chóng khỏi bệnh để còn về quê chơi với tôi nữa. Nhưng mấy năm sau, ông mất...

Tôi đã khóc rất nhiều. Ông mất khi mà tôi chưa hề đền đáp công ơn cho ông một lần. Ông mất khi mà tôi mới chỉ là một cô học sinh lớp 5. Ông mất khi tôi mới bắt đầu lớn, khi mới biết hiểu những gì ông đã hi sinh cho tôi. Người ông đáng kính của tôi đã rời xa tôi thật rồi. Ông bỏ lại tôi, bỏ lại những gì ông đã cho tôi, ông bỏ tôi để đến một vùng đất xa, rất xa nào đó mà tôi không thể biết. Ông ra đi rồi, con biết phải làm sao?

Sáu năm trôi qua, giờ đây tôi đã trở thành một cô học sinh của trường cấp 3, đã trở thành một người thiếu nữ. Nỗi đau mất ông dần dần đã dịu đi trong lòng tôi. Và tôi nhớ ông thật nhiều, nhớ tất cả những cử chỉ, hành động, nhớ cả những việc ông đã làm cho tôi. Tôi nhớ ông da diết, ông ơi, nếu ông còn sống, nhất định con sẽ ngoan ngoãn hơn với ông, nhất định con sẽ nghe lời ông và không cau có như ngày xưa nữa. Nhưng ông đã đi xa rồi, và tất cả những gì mà đến nay tôi đã hiểu, cũng chỉ để dành cho một mình tôi mà thôi.

Tiếng đài vừa dứt. Bài hát ca lên khúc ca ngày xưa của ông khiến lòng tôi chợt bật lên tiếng nức nở. Ông là người bạn tuổi thơ của tôi, cũng là người đã nâng đỡ tâm hồn tôi trong suốt những năm tháng ấu thơ. Ông ơi, ông hãy yên nghỉ, con hứa sẽ cố gắng hết sức để có một tương lai rộng mở, không phụ công mong mỏi của ông ngày nào.

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất – mẫu 3

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng có một người, một tình cảm quý giá khiến chúng ta trân trọng, yêu thương đến hết cuộc đời này. Tôi cũng thế, trong tôi bà ngoại là người mà tôi yêu thương nhiều nhất và cũng là người tốt nhất trong cuộc đời tôi.

Anh em chúng tôi lớn từ khi cai sữa mẹ đã chuyển đến sống với bà ngoại để bố mẹ đi làm xa. Bà ngoại chăm sóc những đứa cháu chúng tôi vô cùng chu đáo, tỉ mỉ dù bà đã già. Dáng người bà gầy gò, chiếc lưng còng vì vất vả nắng sương, nước da nhăn nheo, đôi tay thô ráp, sần sùi vì lam lũ. Ngón chân quặp và chồng lên nhau vì sự vất vả của thời trẻ phải đi hết quả đồi này đến ngọn núi kia chặt củi về bán lấy tiền nuôi gia đình; thêm vào đó là hai đầu gối sưng to vì bệnh khớp khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Tuy nhiên không vì thế mà làm bà bi quan hay cản trở cuộc sống của bà tôi. Bà tôi vẫn cố gắng làm mọi việc thật tốt y như không có chiếc chân đau vậy.

Bà là người hiền từ, có tấm lòng nhân hậu, luôn quan tâm, chia sẻ với những người xung quanh nên được mọi người yêu quý. Trong làng tôi ai cũng biết bà là người có công với cách mạng lại là người có đóng góp to lớn trọng việc xây dựng ngôi làng và tình làng nghĩa xóm nên người ta càng yêu quý và trọng vọng bà hơn. Bà cũng là một người mẹ, người bà hết lòng yêu thương con cháu, cả một đời hi sinh vì con vì cháu: những anh em chúng tôi ở với bà, một tay bà chăm sóc, nuôi nấng, dạy bảo để bố mẹ đi làm ăn ở xa. Chúng tôi được bà dạy dỗ chỉ bảo cách sống, cách làm người, cách cư xử để trở thành những con người có ích như hôm nay.

Bà cũng là người rất chăm chỉ, cần cù. Chưa một ngày nào tôi thấy bà nghỉ ngơi. Buổi sáng bà cũng dậy từ lúc gà chưa gáy để nấu cơm, đun nước, dọn dẹp, chăm sóc đàn gà. Trưa đến bà không ngủ mà ra vườn cuốc đất, chăm sóc khu vườn. Tối lại tất bật nhắc nhở các cháu học hành, ăn uống. Cuộc đời bà là thế, ngày nào cũng bận rộn với công việc và chăm sóc người khác mà chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân hay dành thời gian cho mình. Bà lấy việc chăm sóc con cháu, nhà cửa, vườn tược làm niềm vui. Tôi nhớ những lần cây trái trong vườn được bà vun trồng ra quả bà lại vui mừng khôn siết đi khoe khắp xóm làng. Nhờ bà mà quanh năm suốt tháng anh em chúng tôi được ăn quả ngọt và khu vườn lúc nào cũng tràn ngập màu xanh tươi tốt của cây cối và tiếng chim ca.

Bà tôi lại không được may mắn như bao người khác. Bà mồ côi cha từ nhỏ phải sống với bà cố ngoại, từ lúc mấy tuổi đã theo bà cố ngoại đi hết nơi nọ đến nơi kia để mưu sinh. Khi lấy chồng lại lam lũ nuôi gia đình cùng bảy người con nhỏ và tham gia chiến tranh. Dù sức khỏe bị tàn phá bà vẫn luôn gắng gượng không chút kêu ca than phiền. Khi về già không được nghỉ ngơi lại tiếp tục chăm sóc những đứa cháu và căn nhà nhỏ.

Cuộc đời người tôi yêu thương nhất khép lại sau hơn hai năm chống chọi với bệnh tai biến và liệt nửa người. Sự ra đi của bà không chỉ là sự nuối tiếc, đau xót của gia đình mà ngay cả những người hàng xóm, những người biết đến con người bà cũng buồn đau trước sự ra đi của một con người nhân hậu, đầy đủ phẩm chất cao quý mà người ta kính trọng.

Bà đã không còn bên chúng tôi nữa nhưng hình dáng và những kỉ niệm cùng những lời dạy bảo của bà vẫn sẽ luôn bên tôi, theo tôi đến hết cuộc đời này và bà mãi luôn sống trong lòng anh em chúng tôi với hình ảnh đẹp đẽ nhất.

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất – mẫu 4

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường xóc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hi sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài. Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng… 

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và lỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỉ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất – mẫu 5

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có một người mà họ yêu quý và trân trọng nhất. Đối với em, người đó chính là mẹ - người đã dành cả cuộc đời để yêu thương và chăm sóc em bằng tất cả tình cảm chân thành. Mẹ không chỉ là người sinh ra em mà còn là người bạn, người thầy, người luôn sát cánh bên em trong mọi bước đường của cuộc sống.

Mẹ em là một người phụ nữ giản dị, hiền hậu. Mẹ không cao, dáng người nhỏ nhắn nhưng đôi bàn tay của mẹ lúc nào cũng ấm áp và đầy yêu thương. Mái tóc mẹ dài, đã lấm tấm vài sợi bạc theo năm tháng, và gương mặt mẹ có những nếp nhăn nhẹ, minh chứng cho bao lo toan vất vả. Đôi mắt mẹ lúc nào cũng ánh lên sự dịu dàng, trìu mến. Dù có mệt mỏi hay bận rộn đến đâu, mẹ vẫn luôn nở nụ cười khi nhìn thấy em.

Em nhớ những buổi sáng mẹ dậy sớm chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, những ngày mẹ ngồi hàng giờ bên bàn học của em chỉ để dạy em từng bài toán, từng nét chữ. Có những hôm em thức khuya ôn bài, mẹ cũng ngồi lặng lẽ bên cạnh, lo lắng sợ em mệt. Đôi khi, em vô tâm không nhận ra những điều ấy, nhưng càng lớn lên, em càng hiểu rõ tình yêu bao la mà mẹ dành cho em.

Có một lần em bị ốm, mẹ đã thức suốt đêm để chăm sóc, đặt tay lên trán em xem em có sốt không, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho em. Lúc đó, em nhận ra rằng dù có bao nhiêu người yêu thương em, nhưng không ai có thể quan tâm em nhiều như mẹ. Mẹ không chỉ lo cho em từng bữa ăn, giấc ngủ mà còn luôn dạy em những bài học về cuộc sống. Mẹ dạy em phải biết yêu thương, biết chia sẻ và sống có trách nhiệm.

Mẹ là người truyền động lực cho em trong học tập và cuộc sống. Mỗi khi em cảm thấy chán nản hay thất bại, mẹ không mắng mỏ mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Không sao đâu con, chỉ cần con cố gắng hết sức là được." Chính những lời động viên ấy đã giúp em có thêm niềm tin vào bản thân, để em không ngừng cố gắng và không sợ thất bại.

Em biết rằng mẹ đã hy sinh rất nhiều vì gia đình, vì con cái. Mẹ luôn đặt hạnh phúc của mọi người lên trên hạnh phúc của mình. Đôi khi em ước rằng mẹ có thể sống cho bản thân nhiều hơn, bớt lo lắng một chút, nhưng em hiểu rằng với mẹ, niềm vui lớn nhất chính là nhìn thấy con cái trưởng thành và hạnh phúc.

Tình yêu thương của mẹ dành cho em là vô bờ bến, và em luôn tự nhủ rằng mình phải cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng mẹ. Mẹ chính là người thân yêu nhất của em, là người mà em sẽ luôn trân trọng và yêu thương suốt đời.

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất – mẫu 6

Trong gia đình em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất chính là ông nội. Ông không chỉ là người lớn tuổi nhất trong nhà mà còn là người dạy dỗ, truyền đạt cho em nhiều bài học quý giá về cuộc sống. Đối với em, ông không chỉ là một người ông mà còn là một người bạn, một người thầy luôn đồng hành và bảo ban em trên con đường trưởng thành.

Ông em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, mái tóc ông đã bạc nhiều, và lưng ông cũng hơi còng theo năm tháng. Nhưng đôi mắt ông vẫn sáng, vẫn đầy sự ấm áp và hiền hậu. Ông lúc nào cũng mặc những bộ quần áo giản dị, luôn thích ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc để đọc sách hoặc kể chuyện cho cháu con nghe.

Em thích nhất là những buổi chiều ngồi bên ông, lắng nghe những câu chuyện ngày xưa ông kể. Ông thường kể về thời chiến tranh gian khổ, về những năm tháng khó khăn mà ông đã trải qua. Mỗi câu chuyện không chỉ là một ký ức mà còn là một bài học sâu sắc, dạy em biết trân trọng cuộc sống và hiểu giá trị của sự cố gắng.

Ông là người dạy em rất nhiều điều. Từ nhỏ, em đã theo ông ra vườn, học cách trồng cây, chăm sóc từng luống rau. Ông nói với em rằng: "Cây cối cũng như con người, muốn lớn lên thì phải có gốc rễ vững chắc." Câu nói ấy khiến em suy nghĩ rất nhiều. Nó không chỉ là bài học về trồng cây mà còn là bài học về cuộc đời: muốn thành công, trước hết phải có nền tảng vững chắc.

Ngoài những bài học về cuộc sống, ông còn là người luôn ở bên em những lúc em gặp khó khăn. Có một lần em bị điểm kém trong bài kiểm tra, em rất buồn và thất vọng. Khi biết chuyện, ông không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng bảo: "Điểm số không quan trọng bằng việc con có biết mình sai ở đâu hay không. Điều quan trọng là con không bỏ cuộc." Những lời ông nói đã giúp em lấy lại tinh thần và cố gắng nhiều hơn.

Ông tuy lớn tuổi nhưng rất vui vẻ và lạc quan. Ông hay bảo: "Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần con luôn giữ nụ cười thì mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn." Câu nói ấy khiến em luôn nhớ mãi và cố gắng giữ cho mình một thái độ sống tích cực.

Mỗi ngày trôi qua, em càng hiểu rõ hơn tình cảm của ông dành cho em. Ông không chỉ là người chăm sóc, dạy dỗ mà còn là người truyền cảm hứng cho em. Dù sau này có lớn lên, có đi xa đến đâu, em vẫn sẽ luôn nhớ về những lời dạy của ông, về những buổi chiều ngồi bên ông nghe kể chuyện.

Với em, ông là người thân yêu nhất, là người mà em kính trọng và yêu thương hết lòng. Em mong ông luôn khỏe mạnh để có thể ở bên em thật lâu, để em có thể dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc, trò chuyện cùng ông.

Cảm nghĩ về người thân yêu nhất – mẫu 7

Trong suốt những năm tháng tuổi thơ, người mà em luôn yêu thương và gắn bó nhất chính là bà nội. Đối với em, bà không chỉ là người thân mà còn là một người bạn, một người mẹ thứ hai luôn ân cần chăm sóc, dạy dỗ em từ khi em còn bé xíu. Bà là người mang đến cho em những kỷ niệm êm đềm nhất, là chốn bình yên mỗi khi em cảm thấy mệt mỏi hay buồn phiền.

Bà em đã ngoài bảy mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng, nhưng đôi mắt bà vẫn hiền từ và tràn đầy yêu thương. Bàn tay bà gầy gò, những nếp nhăn trên khuôn mặt hằn sâu theo thời gian, minh chứng cho bao năm tháng vất vả vì gia đình. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn ấy lại như giãn ra, khiến khuôn mặt bà càng thêm phúc hậu.

Bà rất yêu thương em. Ngày em còn nhỏ, bà thường là người ru em ngủ mỗi trưa hè, kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Giọng bà trầm ấm, nhẹ nhàng, đưa em vào những giấc mơ ngọt ngào. Có những hôm em quấn lấy bà, đòi nghe chuyện mãi không thôi, bà chỉ cười, xoa đầu em rồi tiếp tục kể những câu chuyện về cô Tấm, chàng Thạch Sanh… Những câu chuyện ấy không chỉ nuôi dưỡng tâm hồn em mà còn dạy em những bài học quý giá về lòng nhân hậu, về sự trung thực và nghị lực sống.

Không chỉ là người kể chuyện, bà còn là người dạy em những bài học đầu tiên về cuộc sống. Bà dạy em cách nấu cơm, cách quét nhà, cách chăm sóc cây cối. Mỗi lần thấy em vụng về, bà lại kiên nhẫn hướng dẫn từng chút một. Nhờ có bà mà em biết yêu quý lao động, biết trân trọng những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa trong cuộc sống hằng ngày.

Một kỷ niệm mà em không bao giờ quên là lần em bị ngã khi chạy chơi ngoài sân. Đầu gối em bị trầy xước, đau rát, em òa khóc nức nở. Bà vội vàng chạy đến, nhẹ nhàng bế em vào nhà, lấy thuốc sát trùng rửa vết thương cho em. Bà không trách mắng, cũng không nói những lời dọa dẫm, bà chỉ dịu dàng bảo: "Đau một chút rồi sẽ khỏi thôi con, nhưng con phải cẩn thận hơn, vì có những vết thương lành lại, nhưng có những vết thương trong lòng thì rất khó chữa." Câu nói ấy khiến em nhớ mãi, dạy em rằng cuộc sống không chỉ có những tổn thương bên ngoài, mà còn có những nỗi đau trong lòng mà ta phải học cách vượt qua.

Giờ đây, em đã lớn, không còn là cô bé suốt ngày bám lấy bà để nghe kể chuyện nữa, nhưng tình yêu thương dành cho bà vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Em hiểu rằng thời gian không chờ đợi ai, bà cũng đã già đi nhiều, sức khỏe không còn như trước. Vì thế, em luôn cố gắng dành nhiều thời gian bên bà, giúp bà những việc nhỏ nhặt và trò chuyện cùng bà nhiều hơn.

Bà là người thân yêu nhất của em, là người đã cho em một tuổi thơ đầy ắp những kỷ niệm đẹp. Em mong bà sẽ luôn khỏe mạnh, sống thật lâu để em có thể tiếp tục được ở bên bà, được nghe những câu chuyện quen thuộc mà em chưa bao giờ thấy chán.

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 10 được (siêu hay, ngắn) chọn lọc hay khác:

Để học tốt lớp 10 các môn học sách mới:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 10 sách mới các môn học