10+ Tưởng tượng gặp anh thanh niên (điểm cao)
Tưởng tượng gặp anh thanh niên điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.
- Dàn ý Tưởng tượng gặp anh thanh niên
- Tưởng tượng gặp anh thanh niên (mẫu 1)
- Tưởng tượng gặp anh thanh niên (mẫu 2)
- Tưởng tượng gặp anh thanh niên (mẫu 3)
- Tưởng tượng gặp anh thanh niên (mẫu 4)
- Tưởng tượng gặp anh thanh niên (mẫu 5)
- Tưởng tượng gặp anh thanh niên (mẫu 6)
- Tưởng tượng gặp anh thanh niên (mẫu 7)
10+ Tưởng tượng gặp anh thanh niên (điểm cao)
Dàn ý Tưởng tượng gặp anh thanh niên
Dàn ý:
1. Mở bài
- Giới thiệu cuộc gặp gỡ anh thanh niên.
2. Thân bài
- Hoàn cảnh gặp gỡ.
- Tại sao lại gặp được anh thanh niên?
- Kể lại diễn biến câu chuyện:
+ Công việc của anh thanh niên như thế nào?
+ Cuộc sống của ở trên đó của anh thanh niên sống ra sao?
+ Có điều gì buồn phiền hay không? Mong muốn điều gì?
- Tâm trạng của anh thanh niên khi được nói chuyện với bạn.
c. Kết bài
- Nêu cảm nghĩ của bản thân.
Tưởng tượng gặp anh thanh niên - mẫu 1
Sau một năm học đầy vất vả gia đình tôi tổ chức một chuyến du lịch miền Bắc. Trong chuyến đi ấy, chúng tôi đã dừng chân nghỉ ở Sa Pa – một nơi nổi tiếng với vẻ đẹp đầy sức quyến rũ, mê hoặc lòng người. Chúng để lại những dấu ấn trong tâm hồn tôi bởi những con người ở đây: mộc mạc, chân tình và cũng rất hiếu khách.
Sa Pa dường như đã thu hút tôi ngay từ lần đến đầu tiên. Hai bên đườnglà những hàng thông không cao lắm. Trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét, từ xa xa tôi chợt thấy một căn nhà nhỏ xinh ở phía trên. Đang mải mê ngắm cảnh vật nơi đây, bất chợt tôi thấy một người đàn ông tầm sáu mươi lăm tuổi, vóc dáng khỏe mạnh, bác bắt chuyện với tôi:
- Chà, hình như đây là lần đầu tiên bác thấy cháu đấy. Cháu đi du lịch hay ở hẳn đây?
Tôi mỉm cười, đáp:
- Dạ không, cháu chỉ đi du lịch thôi ạ. Mà Sa Pa đẹp thật ấy bác nhỉ ? Mà bác chỉ sống một mình ở đây thôi à?
Bác lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời tôi:
- Nhà bác ở dưới thị xã. Bác từng là một nhà khí tượng kiêm vật lí địa cầu. Bác lên công tác ở đây vào khoảng thời gian nước ta chống Mỹ cứu nước. Mặc dù giờ đã về hưu, nhưng bác vẫn quyết định ở lại với vùng đất này. Bác đọc thật nhiều sách. Những quyển sách dày cộp được xếp ngay ngắn trên giá gỗ. Ngoài ra, bác cũng nuôi rất nhiều gà. Các chú gà trông rất khỏe mạnh, cho thấy chủ nó có tâm đến chừng nào. Bây giờ, đập vào mắt tôi là một vườn hoa với nhiều loài hoa đủ màu sắc. Giống như một tác phẩm tôi đã từng học rất lâu.
Trầm ngâm suy nghĩ, tôi mạnh dạn hỏi:
- Cho cháu hỏi bác một câu này nhé ?
- Ừ, cháu cứ tự nhiên.
- Bác có phải là anh thanh niên trong truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của tác giả Nguyễn Thành Long không ạ?
- Đúng rồi đấy, hồi biết mình là nhân vật chính trong câu chuyện, bác cũng bất ngờ lắm. Thì ra người ngồi trước mặt tôi và nói chuyện với tôi nãy giờ chính là anh thanh niên năm nào.
Tôi vừa xúc động vừa vui sướng, tôi hỏi bác:
- Thế những năm tháng làm việc trên này, bác có thấy nhớ nhà không ạ? Rồi cũng có gặp nhiều khó khăn không?
Bác đáp:
- Có chứ, hồi mới lên đây chưa quen, bác nhớ nhà vô cùng. Bác còn bị chứng “thèm người” nữa cơ. Vào những lúc trời rét, gió cứ ào ào xô tới, như ngăn không cho bác đi vậy. Nhưng rồi cũng quen cháu ạ. Bác cảm thấy yêu nghề, muốn gắn bó với nó. Tôi nhớ lại những lời tác giả đã viết, bác từng phát hiện ra đám mây khô giúp quân ta thắng lớn.
Tôi hỏi:
- Có phải bác cũng từng phát hiện ra đám mây khô giúp quân ta thắng lớn không ạ?
- Đúng rồi cháu ạ.
Nhắc lại, tôi thấy vẻ mặt sung sướng của bác, bác cười, nói tiếp:
- Khi nghe tin nhờ bác mà quân ta thắng lớn, bác vô cùng hạnh phúc. Và từ hôm đó, bác thấy yêu công việc của mình hơn. Thời gian trôi qua nhanh thật, đã đến giờ tôi phải lên xe để đi rồi. Tôi thấy tiếc nuối, vì không được trò chuyện với bác nữa rồi. Tôi chia tay bác trong sự ngậm ngùi và lưu luyến.
Tôi thấy mình may mắn vì trong chuyến đi ấy đã được gặp bác. Để có được một cuộc sống hoà bình, no đủ như hôm nay, không biết bao nhiêu thế hệ ông cha đã hy sinh xương máu, thậm chí là cả tính mạng của mình để bảo vệ Tổ quốc, giành lại độc lập, đã có biết bao nhiêu con người đã âm thầm, cống hiến, hy sinh cho Tổ quốc mọi nơi, mọi lúc như bác.Tôi thầm hứa sẽ cố gắng, nổ lực thật nhiều để trở thành một người công dân có ích cho đất nước Việt Nam.
Tưởng tượng gặp anh thanh niên - mẫu 2
Mùa đông năm nay gia đình tôi quyết định sẽ đi Sa Pa để tận hưởng không khí lạnh ở trên đó. Từ trước đến nay Sa Pa vẫn là nơi có thể đón tuyết đầu tiên ở Việt Nam. Du khách đến với Sa Pa – mảnh đất trong sương không chỉ ấn tượng bởi những cảnh đẹp, những dinh thự cao tầng mà còn ấn tượng bởi sự hiếu khách, hồ hởi của người dân nơi đây. Là một lữ khách nhỏ tuổi từ thủ đô Hà Nội, cùng gia đình lên thăm Sa Pa, tôi mới thực sự cảm nhận sự đón tiếp nồng hậu, chân tình, cởi mở của người thị trấn giản dị “Sa Pa”. Đặc biệt, tình cảm ấy được khởi nguồn từ cuộc gặp gỡ, trò chuyện với nhân vật thanh niên trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của nhà văn Nguyễn Thành Long.
Chiếc xe của chúng tôi dừng lại dưới chân núi nghỉ lại thị trấn Sa Pa. Dọc theo con đường đất đỏ lên núi, được biết cách đây là đỉnh Yên Sơn – ngọn núi khá cao tại Sa Pa này. Chao ôi! Khung cảnh nơi đây thật đẹp. Từng dải núi uốn lượn trập trùng bao trùm là cả màu xanh bạt ngàn của núi rừng. Những dải mây vắt ngang núi như những dải lụa đào uốn lượn, bồng bềnh và huyền ảo. Hình như vẻ đẹp mộng mơ này tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải, sao quen quá!
Tôi không tài nào nhớ nổi, hai bên là những cây thông chỉ cao quá đầu, thấp thoáng vài căn nhà nhỏ kiểu nhà sàn. Những bông hoa tử kinh màu tím khẽ đung đưa theo chiều gió như đang e ngại ngập ngừng núp trong làn sương mù ảo, thật nên thơ và gợi cho người ta cảm giác thoải mái, khoan khoái, không náo nhiệt, ồn ào tấp nập như nơi đô thị. Theo con đường mòn nên núi, trong đầu tôi xuất hiện bao ý nghĩ vẩn vơ, thú vị, bỗng có một giọng nói vang lên từ bên trái tôi, tôi giật mình quay lại. Xuất hiện trước mắt tôi là bác trạc bốn mươi tuổi, vóc dáng khỏe mạnh, khuôn mặt chữ điền, trên tay còn cầm một chiếc máy bộ đàm. Bác niềm nở đến cạnh tôi vui vẻ, thân thiện đến dễ mến, trong tôi cảm thấy khác lạ. Có lẽ, tôi gặp người cởi mở, dễ dãi và vui tính như bác là lần đầu tiên, lại cảm giác y như lần đầu nhìn thấy Sa Pa và lần này rõ hơn.
Chẳng lẽ đây đúng là Sa Pa lặng lẽ với anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long. Tôi cảm thấy e ngại mất dần và như đã thân thiện với bác, tôi quen dần và thấy đã thân thiện với bác lâu lắm rồi. Tôi gạn hỏi và đúng rồi, bác chính là anh thanh niên. Bác rất vui vẻ khi trả lời: - Đúng đấy, bác chính là hình ảnh anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa mà Nguyễn Thành Long đã viết đấy. Thật không ngờ tôi lại được gặp bác – người thanh niên luôn âm thầm, lặng lẽ cống hiến cho đất nước, cho dân tộc. Bác dẫn tôi đến nơi ở của bác. Trước mặt tôi là một căn nhà nhỏ ba gian, bên ngoài quét sơn xanh, có một chiếc bàn nhỏ và mấy chiếc ghế xinh xắn. Căn nhà nằm gọn trên một khu đất thoải trên đỉnh đồi bao trùm cả một màu xanh của lá rụng, xen dưới những tia nắng lấp lánh yếu ớt, mây mù trắng xóa chỉ cách ba mét là mọi vật nhòa đi trong sương. Tôi vội bước nhanh đến trước căn nhà ngắm kỹ và muốn ôm nó vào lòng, đẹp quá, đẹp đến bình dị và thơ mộng. Đằng sau căn nhà là một vườn hoa đầy hương sắc. Bác mỉm cười rồi nhẹ nhàng ra ngắt mấy bông hoa thược dược, hoa dơn bác trao cho tôi, tôi vội đến lấy, trong lòng biết bao vui sướng. Bác mời tôi vào nhà, căn nhà đẹp quá, sạch sẽ, đơn sơ, gọn gàng.
- Bác chỉ ở một mình thôi ạ?
- Ừ! Gia đình bác ở dưới thị xã còn bác ở trên đây một mình công tác. Bác vừa nói vừa pha trà, ấm trà nóng thoang thoảng lại vừa ấm áp lại mát mẻ, bác rót vào một cái tách nhỏ rồi đem đến cho tôi.
- Cháu xin ạ! Bác cứ mặc cháu.
- Thế cháu lên đây chơi hay là ở hẳn?
- Dạ cháu đi du lịch cùng gia đình thôi ạ!
- Lên Sa Pa cũng thú vị lắm cháu ạ. Nhưng cũng có cái buồn tẻ, lạnh lẽo, có khi nó làm cho con người ta cô đơn. Tôi lặng đi một lúc, trầm ngâm suy nghĩ: Chắc hẳn bác là một người rất yêu nghề và gắn bó với mảnh đất này. Như để đáp lại cái suy nghĩ thầm kín của tôi, bác nói tiếp:
- Quả thực, đôi lúc bác cảm thấy rất buồn, nhất là lần đầu tiên công tác ở đỉnh Yên Sơn. Bác nhíu đôi mày lại như đang suy tư về một điều gì đó. Không khí thật yên tĩnh, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thoảng qua đem theo mùi hoa lẫn mùi cây cỏ, mùi đất của Sa Pa. Một chú chim cất tiếng hót, nó đậu lên cửa sổ, bác khẽ đến bên nó rồi vội nói:
- Nhưng không hẳn Sa Pa buồn và lặng lẽ thế đâu cháu ạ. Bác rất vui vì tìm được thú vị, sự say mê trong công việc, hiểu được trách nhiệm của mình với quê hương, mọi vật ở đây đều là bạn của bác. Chúng gắn bó với bác suốt mấy chục năm qua.
- Tài thật bác nhỉ, Sa Pa đem lại cho cháu sự ngạc nhiên không chỉ vẻ đẹp của nó mà còn bởi… Tôi vừa nói vừa đi lên giá sách, chưa kịp nói hết, bác đã tiếp lời:
- Có phải là những con người ở đây không?
- Dạ đúng ạ.
- Cháu có biết bác kĩ sư su hào không?
- Cháu biết! Cháu biết qua lời giới thiệu của bác với ông họa sĩ già. Tôi cười tinh nghịch, bác ngờ ngợ rồi:
- À thì ra là thế. Bác nhớ ra rồi nhưng để bác nói cho cháu nghe nhiều hơn nhé. Bác ấy đến nhận công tác ở đây sớm hơn bác rất nhiều, bác chăm chỉ lắm. Bác thật là người khiêm tốn, y như nhân vật anh thanh niên ấy. Rồi bỗng tôi nảy ra ý nghĩa.
- Bác ơi! Thế cảm giác của bác khi được nhà văn Nguyễn Thành Long đưa vào nhân vật chính của tác phẩm thế nào ạ? Bác vui vẻ đáp: - Lúc ấy quả thật bác không ngờ mình lại được vinh hạnh ấy. Vì bác làm ở đây có gì đâu so với người khác… Bác dừng lại đôi chút, giọng vụt lại buồn buồn. - Chắc bây giờ bác kĩ sư su hào, những đồng đội… họ không còn nữa. Có người đã hi sinh trong kháng chiến rồi. Tôi thông cảm với nỗi niễm của bác nên không dám gợi lên kỉ niệm buồn. Tôi chợt nhớ đến một chiến công của bác được nhà văn Nguyễn Thành Long từng kể.
- Bác à! Bác đã phát hiện ra đám mây khô và góp phần vào thành công trong mặt trần năm xưa phải không ạ? Khuôn mặt bác rạng rỡ hẳn lên, trông bác như trẻ lại cách đây mười năm.
- Đúng vậy, bác đã phát hiện ra đám mây khô ráo cho bộ đội ta bắn trúng máy bay Mĩ. Bác vui tính thật, trò chuyện với bác ít phút thôi mà thôi cảm thấy bác như người bạn lâu lắm rồi. Một tiếng trôi qua, tôi phải chia tay bác ra về. Bác tiễn tôi ra ngoài cửa:
- Cháu chào bác ạ!
- Ừ!! Thôi về đi kẻo bố mẹ mong, sau này có dịp lại lên đây chơi với Bác nhé. Tôi chia tay bác lòng đầy lưu luyến. Chính bác là người đã cho chúng tôi hiểu về công việc và sự hi sinh thầm lặng là như thế nào? Tôi thầm cảm ơn bác.
Cuộc gặp gỡ ấy sẽ mãi trong lòng tôi. Cuộc gặp gỡ ấy khiến tôi vui mừng và xúc động vô cùng. Bác thật giống với nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long đã khắc họa. Bác là tấm gương sáng cho tôi và các bạn noi theo, để tôi hiểu rằng tuổi trẻ cần phải biết cống hiến, hi sinh.
Tưởng tượng gặp anh thanh niên - mẫu 3
Tôi vẫn nhớ mãi cái buổi chiều dịu dàng, trong trẻo ấy trên đỉnh núi Sa Pa, nơi mà lần đầu tiên tôi được gặp anh thanh niên – người con trai lặng lẽ, giản dị nhưng đầy nhiệt huyết, ẩn mình trong khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng để lại trong tôi bao cảm xúc sâu sắc, làm thay đổi cách nhìn của tôi về cuộc sống và con người.
Khi tôi leo lên đỉnh núi, hơi thở còn đứt quãng vì độ cao và gió lạnh thổi nhẹ, tôi bỗng nghe tiếng nói vọng lại, trầm ấm, dịu dàng nhưng đầy sức sống. Anh thanh niên đang ngồi trên chiếc bàn gỗ nhỏ, đôi mắt chăm chú nhìn ra phía xa xăm, nơi những cánh rừng xanh ngắt trải dài tận chân trời. Anh giới thiệu mình là người kỹ sư khí tượng làm việc tại trạm quan trắc trên đỉnh núi này.
Điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là thái độ sống và công việc của anh. Anh kể, mỗi ngày anh đều phải đối mặt với sự cô đơn và thử thách của thiên nhiên khắc nghiệt nhưng vẫn kiên trì bám trụ vì niềm tin vào nhiệm vụ cao cả. Công việc của anh là đo đạc, nghiên cứu thời tiết để phục vụ cho đời sống và sản xuất của người dân vùng cao, dù anh chẳng hề mong muốn được nổi tiếng hay được ai biết đến.
Tôi hỏi anh, “Anh có bao giờ cảm thấy cô đơn khi sống một mình trên đỉnh núi cao thế này không?” Anh mỉm cười nhẹ nhàng và trả lời: “Cô đơn thật, nhưng tôi không cảm thấy trống trải, bởi vì mỗi cơn gió, mỗi hạt mưa, mỗi ánh mặt trời đều là bạn bè, là người đồng hành cùng tôi.” Câu nói của anh khiến tôi xúc động sâu sắc. Tôi nhận ra rằng, chính sự lặng lẽ, bình dị ấy mới là điều làm nên vẻ đẹp chân thực và cao quý trong tâm hồn con người.
Qua những câu chuyện về cuộc sống, công việc, tôi cảm nhận được ở anh một trái tim đầy nhiệt huyết, sự chịu đựng và tinh thần hy sinh thầm lặng vì lợi ích cộng đồng. Anh là biểu tượng của thế hệ trẻ thời kỳ đổi mới, là tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo.
Chia tay anh trong ánh hoàng hôn rực rỡ, tôi mang theo trong lòng niềm kính trọng và cảm phục sâu sắc. Tôi hứa với lòng mình sẽ kể cho mọi người nghe về câu chuyện của anh – người thanh niên lặng lẽ của Sa Pa, để nhắc nhở chúng ta về giá trị của sự cống hiến thầm lặng và lòng yêu nghề, yêu cuộc sống.
Tưởng tượng gặp anh thanh niên - mẫu 4
Buổi chiều trên đỉnh núi Sa Pa, khi ánh nắng vàng dịu nhẹ xuyên qua những tán cây cổ thụ, tôi tình cờ gặp anh thanh niên đang làm việc bên chiếc bàn gỗ nhỏ nơi trạm khí tượng. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, nụ cười hiền hòa như chào đón người khách xa lạ giữa núi rừng mênh mông.
Chúng tôi ngồi bên nhau, bắt đầu cuộc trò chuyện như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Tôi hỏi anh về cuộc sống và công việc ở nơi đây, nơi mà mỗi ngày trôi qua dường như chỉ có gió và mây là bạn đồng hành.
Anh kể cho tôi nghe về những ngày tháng lặng lẽ của mình, những lúc trời rét buốt hay mưa giăng mắc, anh vẫn miệt mài ghi chép từng chỉ số thời tiết, từng thay đổi nhỏ của thiên nhiên để gửi về trạm chính. “Công việc tuy đơn giản, nhưng là mảnh ghép quan trọng giúp người dân nơi đây có thể dự báo thời tiết, tránh được thiên tai, bảo vệ mùa màng và cuộc sống,” anh nói với ánh mắt đầy tự hào.
Tôi hỏi anh, liệu anh có thấy cô đơn giữa khoảng không vô tận này không. Anh im lặng một lúc, rồi chia sẻ: “Cô đơn thật, nhưng tôi học cách hòa mình vào thiên nhiên. Mỗi tiếng chim hót, mỗi làn gió nhẹ thổi qua, đều như những người bạn thân thiết. Hơn thế, tôi thấy trong lòng mình luôn có một sức mạnh lớn lao từ ước mơ và trách nhiệm.”
Tôi tò mò hỏi về ước mơ của anh – một người trẻ làm việc lặng lẽ ở nơi hẻo lánh này. Anh nhìn ra xa, nơi những dãy núi trùng điệp như đổ bóng trong hoàng hôn, rồi nhẹ nhàng nói: “Ước mơ của tôi là được góp phần nhỏ bé của mình để giúp cuộc sống của người dân tốt đẹp hơn, dù tôi có thể không bao giờ nổi tiếng hay được ai biết đến. Tôi muốn công việc của mình tạo ra giá trị thật sự, để những con người quanh đây sống an toàn và hạnh phúc hơn.”
Lời nói của anh làm tôi cảm thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy hy vọng. Tôi chợt nhận ra rằng, đằng sau sự lặng lẽ bề ngoài ấy là một tâm hồn giàu nhiệt huyết, tràn đầy lý tưởng và tình yêu thương dành cho cuộc đời.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi màn đêm bắt đầu buông xuống, những ngọn đèn nhỏ tại trạm khí tượng lấp lánh giữa đại ngàn. Tôi cảm ơn anh vì đã chia sẻ với tôi những suy nghĩ chân thật nhất, và hứa sẽ giữ gìn hình ảnh người thanh niên ấy trong tim, như một biểu tượng của sự tận tụy, thầm lặng mà cao quý.
Lặng lẽ nhưng không hề tẻ nhạt, anh thanh niên ở Sa Pa là minh chứng sống cho một đời người giản dị nhưng ý nghĩa, là tấm gương sáng về trách nhiệm và tình yêu cuộc sống, khiến tôi thêm trân trọng những con người âm thầm góp sức xây dựng xã hội.
Tưởng tượng gặp anh thanh niên - mẫu 5
Sáng sớm trên đỉnh núi Sa Pa, sương mù vẫn còn vương vấn trên những ngọn cây, tôi theo chân anh thanh niên đến trạm khí tượng nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa mênh mông thiên nhiên. Anh chào tôi bằng nụ cười giản dị, ánh mắt rạng rỡ sự nhiệt huyết với công việc giản đơn mà ý nghĩa.
Ngày hôm ấy, tôi được anh dẫn đi khắp nơi, tham gia vào những công việc hằng ngày của người kỹ thuật viên khí tượng. Đầu tiên là việc quan sát bầu trời, ghi lại các hiện tượng thời tiết. Anh cẩn thận chỉ cho tôi cách nhận biết những đám mây báo hiệu mưa, cách đo nhiệt độ, độ ẩm và vận tốc gió. Tôi thấy trong ánh mắt anh ánh lên niềm đam mê và tinh thần trách nhiệm lớn lao với công việc thầm lặng nhưng quan trọng này.
Tiếp đó, chúng tôi kiểm tra thiết bị đo, ghi chép số liệu rồi gửi về trạm chính. Dù công việc lặp đi lặp lại nhưng anh luôn tập trung, không để xảy ra sai sót dù là nhỏ nhất. Anh nói: “Mỗi con số mình ghi lại đều có thể cứu giúp người dân khỏi những nguy hiểm bất ngờ của thiên tai. Điều đó khiến tôi cảm thấy công việc mình làm có ý nghĩa hơn rất nhiều.”
Giữa trưa, khi nắng đã lên cao, anh cùng tôi leo lên đỉnh núi gần đó để quan sát toàn cảnh vùng Sa Pa. Gió núi thổi mát rượi, cảnh vật đẹp như một bức tranh thủy mặc. Anh tâm sự về những khó khăn khi làm việc ở nơi xa xôi, thiếu thốn tiện nghi, không có người thân bên cạnh. Nhưng anh cũng nói rằng, chính sự lặng lẽ và yên bình của thiên nhiên nơi đây giúp anh giữ vững tinh thần, cảm thấy mình thật sự hòa hợp với cuộc sống.
Buổi chiều, chúng tôi cùng nhau sửa chữa một số thiết bị bị hỏng. Tôi thấy anh không ngại khó, ngại khổ, từng động tác chuyên nghiệp thể hiện kinh nghiệm và lòng yêu nghề. Anh bảo rằng, để làm tốt công việc này, cần phải kiên nhẫn, tỉ mỉ và luôn giữ cho mình tinh thần trách nhiệm cao nhất.
Trước lúc chia tay, anh dẫn tôi ra nơi nhìn xuống thung lũng, nơi những ánh đèn từ bản làng xa xa bắt đầu le lói trong màn đêm. Anh bảo: “Dù công việc có vất vả và cô đơn, tôi vẫn thấy hạnh phúc vì mình được góp phần thầm lặng vào sự bình yên của cuộc sống nơi đây.”
Trở về thành phố, trong lòng tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả. Ngày làm việc cùng anh thanh niên trên đỉnh núi Sa Pa đã cho tôi hiểu thêm về một con người giản dị mà vĩ đại, người âm thầm đóng góp cho đời bằng sự tận tâm, trách nhiệm và tình yêu với thiên nhiên, đất nước.
Anh thanh niên ấy, dù lặng lẽ nhưng là ngọn lửa thắp sáng niềm tin và ý chí trong tôi, khiến tôi trân trọng hơn những con người bình dị nhưng vĩ đại quanh ta.
Tưởng tượng gặp anh thanh niên - mẫu 6
Mùa hè năm ngoái, tôi có dịp lên Sa Pa – vùng đất nổi tiếng với cảnh sắc hùng vĩ, khí hậu mát lành và những câu chuyện đời thường nhưng rất đỗi sâu sắc. Tôi đã may mắn gặp anh thanh niên – nhân vật trong truyện “Lặng lẽ Sa Pa” – người mà tôi từng nghe kể về sự âm thầm, tận tụy của anh với công việc quan trắc khí tượng ở độ cao gần 2000 mét.
Ấn tượng đầu tiên khi gặp anh là vẻ giản dị, chân thành và ánh mắt trong sáng như ánh sương mai trên núi rừng. Anh nói chuyện nhẹ nhàng, trầm tĩnh, như thể những lời anh thốt ra đều đã được cân nhắc và thấm đẫm sự chân thành. Trong câu chuyện với tôi, anh kể về cuộc sống một mình ở trạm khí tượng, về những ngày tháng âm thầm quan sát, ghi chép từng hiện tượng thời tiết dù nắng hay mưa, bão hay giá rét.
Anh bảo, công việc của mình không phải để được biết đến hay khen thưởng, mà là vì trách nhiệm với đất nước, với cuộc sống của những người dân vùng núi xa xôi. “Ở đây không có thành phố, không có sự ồn ào của đời thường, chỉ có núi non và gió. Nhưng tôi không thấy cô đơn, vì công việc luôn làm tôi bận rộn, và mỗi ngày tôi đều có điều để học hỏi, để yêu thương hơn cuộc sống,” anh nói.
Tôi hỏi anh có bao giờ thấy chán nản không, khi phải sống xa cách gia đình, bạn bè, không có những thú vui thành phố? Anh mỉm cười, ánh mắt vẫn tràn đầy niềm tin: “Không hề. Mỗi ngày tôi thấy mình thêm yêu thiên nhiên, thêm trân trọng những điều giản dị nhất. Ở đây, tôi sống gần với thiên nhiên, lắng nghe tiếng gió, tiếng suối chảy và thấy mình như một phần nhỏ bé của vũ trụ.”
Anh còn kể cho tôi nghe về những kỷ niệm với các đồng nghiệp từ trạm khí tượng dưới chân núi, những chuyến đi bộ đường dài trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt để sửa chữa máy móc, những lúc đối diện với cô đơn, nhưng vẫn kiên cường vượt qua.
Qua cuộc trò chuyện, tôi càng cảm phục hơn con người anh – một thanh niên trẻ với tâm hồn giàu lòng yêu nghề, trách nhiệm và sự hy sinh thầm lặng cho đất nước. Anh không chọn sự nổi tiếng, không chọn những nơi dễ dàng để làm việc, mà chọn một nơi xa xôi, lặng lẽ với những công việc tưởng như nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa lớn lao.
Kết thúc buổi gặp gỡ, tôi nhìn theo bóng dáng anh khuất dần trên con đường mòn dẫn vào trạm khí tượng, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh thanh niên ấy, với tấm lòng nhiệt huyết và sự lặng lẽ trong công việc, đã dạy tôi bài học về sự kiên trì, trách nhiệm và ý nghĩa thật sự của sự hy sinh thầm lặng.
Từ đó, mỗi khi nghĩ về Sa Pa, tôi không chỉ nhớ đến cảnh sắc tuyệt đẹp mà còn nhớ về anh – người thanh niên lặng lẽ giữa núi rừng, người anh hùng thầm lặng của cuộc đời tôi.
Tưởng tượng gặp anh thanh niên - mẫu 7
Một ngày hè, tôi quyết định lên Sa Pa để tránh cái nóng oi ả nơi phố thị. Được nghe kể nhiều về người anh thanh niên lặng lẽ làm việc trên đỉnh núi cao gần 2000 mét, tôi đã rất háo hức tìm gặp anh.
Sau một chặng đường bộ dài vất vả qua những con dốc cheo leo và cánh rừng rậm rạp, tôi cuối cùng cũng đến được trạm khí tượng nhỏ bé nơi anh đang công tác. Bóng dáng anh hiện lên giữa màn sương mờ ảo, giản dị với bộ quần áo công nhân cũ kỹ nhưng ánh mắt thì sáng ngời sự đam mê và nhiệt huyết.
Tôi ngỏ ý được trò chuyện cùng anh, và anh mỉm cười đồng ý. Qua những câu chuyện, tôi mới hiểu rõ hơn cuộc sống âm thầm của anh – những ngày tháng dầm mình với thời tiết khắc nghiệt, những đêm canh gác để ghi nhận từng biến đổi nhỏ của thiên nhiên, những bước chân đơn độc trên đỉnh núi hoang vắng. Anh kể, dù cô đơn nhưng anh không bao giờ cảm thấy lẻ loi, vì anh biết rằng công việc của mình góp phần rất quan trọng cho đời sống của biết bao người dân và ngành khí tượng của đất nước.
Anh nói: “Ở đây không có sự náo nhiệt, không có những cuộc vui rộn ràng, chỉ có thiên nhiên và công việc thôi. Nhưng chính sự lặng lẽ đó làm tôi yêu quý nơi này hơn, yêu quý những điều giản dị mà sâu sắc.”
Tôi thắc mắc liệu anh có bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ nơi này, quay trở về thành phố hay bên gia đình. Anh nhìn ra xa, đôi mắt như hòa quyện với những ngọn núi xa xăm và đáp: “Tôi yêu nơi này, yêu công việc này và tôi biết rằng mình đang góp một phần sức lực nhỏ bé để đất nước phát triển. Đó là động lực giúp tôi vượt qua tất cả.”
Buổi trò chuyện ấy làm tôi xúc động sâu sắc. Tôi nhận ra rằng, anh thanh niên không chỉ là một người công nhân đơn thuần mà còn là biểu tượng của sự kiên trì, trách nhiệm và lòng yêu nghề thầm lặng. Anh là người hùng thật sự, dù không có những vinh quang rực rỡ nhưng lại góp phần xây dựng cuộc sống tươi đẹp cho nhiều người.
Chia tay anh, lòng tôi mang theo sự ngưỡng mộ và biết ơn vô hạn. Cuộc gặp gỡ ấy đã cho tôi bài học quý giá về sự hy sinh thầm lặng và niềm tin vào giá trị của những công việc tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại vô cùng quan trọng.
Kể từ đó, mỗi khi gặp khó khăn hay cảm thấy chán nản, tôi lại nhớ đến anh – người thanh niên lặng lẽ trên đỉnh Sa Pa, để tìm cho mình động lực vững vàng tiếp tục bước đi.
Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:
- Tưởng tượng gặp gỡ người lính trong bài Đồng Chí
- Vai trò của bản lĩnh
- Vai trò của cân bằng cảm xúc
- Vai trò của cây xanh
- Vai trò của công nghệ trong đời sống
Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.
Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.
- Giải Tiếng Anh 12 Global Success
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Smart World
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Friends Global
- Lớp 12 Kết nối tri thức
- Soạn văn 12 (hay nhất) - KNTT
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - KNTT
- Giải sgk Toán 12 - KNTT
- Giải sgk Vật Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Hóa học 12 - KNTT
- Giải sgk Sinh học 12 - KNTT
- Giải sgk Lịch Sử 12 - KNTT
- Giải sgk Địa Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - KNTT
- Giải sgk Tin học 12 - KNTT
- Giải sgk Công nghệ 12 - KNTT
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - KNTT
- Giải sgk Âm nhạc 12 - KNTT
- Giải sgk Mĩ thuật 12 - KNTT
- Lớp 12 Chân trời sáng tạo
- Soạn văn 12 (hay nhất) - CTST
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - CTST
- Giải sgk Toán 12 - CTST
- Giải sgk Vật Lí 12 - CTST
- Giải sgk Hóa học 12 - CTST
- Giải sgk Sinh học 12 - CTST
- Giải sgk Lịch Sử 12 - CTST
- Giải sgk Địa Lí 12 - CTST
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - CTST
- Giải sgk Tin học 12 - CTST
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - CTST
- Giải sgk Âm nhạc 12 - CTST
- Lớp 12 Cánh diều
- Soạn văn 12 Cánh diều (hay nhất)
- Soạn văn 12 Cánh diều (ngắn nhất)
- Giải sgk Toán 12 Cánh diều
- Giải sgk Vật Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hóa học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Sinh học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Lịch Sử 12 - Cánh diều
- Giải sgk Địa Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - Cánh diều
- Giải sgk Tin học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Công nghệ 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - Cánh diều
- Giải sgk Âm nhạc 12 - Cánh diều


Giải bài tập SGK & SBT
Tài liệu giáo viên
Sách
Khóa học
Thi online
Hỏi đáp

