10+ Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (điểm cao)
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.
- Dàn ý Viết bài văn cảm nghĩ về người thân
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 1)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 2)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 3)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 4)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 5)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 6)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 7)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 8)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (mẫu 9)
- Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (các mẫu khác)
10+ Viết bài văn cảm nghĩ về người thân (điểm cao)
Dàn ý Viết bài văn cảm nghĩ về người thân
1. Mở bài
- Giới thiệu đối tượng biểu cảm và tình cảm chung với người đó.
2. Thân bài
- Ngoại hình người đó có những gì đặc biệt.
- Em thích nhất tính cách gì của người đó.
- Những kỉ niệm sâu sắc trong quá khứ mà đến hiện tại vẫn còn giữ.
- Vai trò của đối tượng biểu cảm với bản thân mình, với cuộc sống, với mọi người.
3. Kết bài
- Khẳng định lại tình cảm yêu quý của mình với người đó.
- Bản thân cần làm gì để tình cảm ấy mãi luôn đẹp.
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 1
Trong cuộc sống của mỗi người, gia đình luôn là điều quý giá nhất. Đối với tôi, người thân yêu quý nhất chính là mẹ - người phụ nữ đã dành trọn tình thương và sự hy sinh cho tôi suốt những năm tháng qua.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Mẹ không cao lắm, khuôn mặt hiền hậu với đôi mắt to tròn luôn ánh lên tia nhìn trìu mến. Bàn tay mẹ gầy nhưng rất khéo léo, có thể làm được đủ mọi việc từ nấu ăn, may vá đến sửa chữa những món đồ hỏng trong nhà. Tuy mẹ không trang điểm cầu kỳ hay mặc những bộ quần áo đắt tiền, nhưng trong mắt tôi, mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất.
Mỗi ngày, mẹ thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Dù trời mưa hay nắng, mẹ vẫn kiên nhẫn đưa tôi đến trường. Chiều đến, mẹ lại vội vã trở về nhà sau giờ làm để nấu bữa tối. Những món ăn mẹ nấu tuy bình dị nhưng luôn ngon và đầy đủ chất dinh dưỡng. Mẹ thường nói: "Con ăn ngon miệng là mẹ vui rồi". Chỉ một câu nói đơn giản thôi nhưng đã thể hiện hết tình yêu thương mẹ dành cho tôi.
Tôi nhớ có lần tôi bị sốt cao, mẹ đã thức trắng đêm để chăm sóc tôi. Mẹ liên tục thay khăn ướt cho tôi, kiểm tra nhiệt độ và lo lắng đến nỗi không chợp mắt được phút nào. Khuôn mặt mẹ lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp mỗi khi tôi tỉnh giấc. Sáng hôm sau, dù rất mệt, mẹ vẫn phải đi làm để kiếm tiền lo cho gia đình. Lúc đó, tôi mới thật sự hiểu được sự vất vả và hy sinh của mẹ.
Không chỉ chăm sóc sức khỏe, mẹ còn là người thầy đầu tiên dạy tôi những bài học về cuộc sống. Mẹ dạy tôi cách yêu thương, chia sẻ với mọi người xung quanh. Mẹ dạy tôi phải sống trung thực, không được nói dối dù là chuyện nhỏ. Mẹ cũng dạy tôi phải kiên nhẫn và không bao giờ bỏ cuộc trước khó khăn. Những lời dạy của mẹ đơn giản nhưng sâu sắc, trở thành hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời.
Mẹ luôn động viên tôi trong học tập. Mỗi khi tôi gặp khó khăn với bài vở, mẹ không trực tiếp giải bài cho tôi mà khuyến khích tôi tự tìm tòi, suy nghĩ. Mẹ nói: "Con hãy cố gắng hết sức, kết quả thế nào cũng không sao, điều quan trọng là con đã nỗ lực". Những lời động viên của mẹ giúp tôi có thêm động lực để cố gắng học tập mỗi ngày.
Có những lúc mẹ phải la mắng khi tôi mắc lỗi, nhưng tôi biết đó là vì mẹ yêu thương và muốn tôi trở thành người tốt hơn. Đằng sau những lời quở trách là tình thương vô bờ bến mà mẹ dành cho tôi. Đôi khi, tôi cũng làm mẹ buồn vì sự bướng bỉnh, thiếu suy nghĩ của mình. Nhưng mẹ không bao giờ giận lâu, mẹ luôn tha thứ và tiếp tục yêu thương tôi vô điều kiện.
Tôi thầm hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mẹ. Tôi sẽ ngoan ngoãn, giúp mẹ làm việc nhà để mẹ đỡ vất vả. Và sau này, khi lớn lên, tôi sẽ chăm sóc mẹ như cách mẹ đã từng chăm sóc tôi.
Mẹ của tôi không phải là người phụ nữ nổi tiếng hay giàu có, nhưng với tôi, mẹ là người vĩ đại nhất trên đời. Tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ dành cho tôi là vô giá. Tôi tự hào và biết ơn vì được làm con của mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều!
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 2
Trong cuộc đời mỗi người, gia đình luôn là điều quý giá nhất, và trong gia đình tôi ba tôi chính là người anh hùng thầm lặng mà tôi ngưỡng mộ nhất.
Ba tôi là một người đàn ông không mấy cao lớn nhưng có đôi vai rộng vững chãi. Khuôn mặt ba hơi gầy với những nếp nhăn đã bắt đầu hằn sâu quanh khóe mắt và trán - dấu ấn của thời gian và những năm tháng lao động vất vả. Đôi bàn tay ba chai sạn, thô ráp nhưng luôn ấm áp mỗi khi nắm lấy tay tôi.
Mỗi ngày, ba thức dậy từ rất sớm, có khi là 5 giờ sáng, để chuẩn bị cho một ngày làm việc dài. Ba ít khi nghỉ ngơi, ngay cả vào những ngày cuối tuần, ba cũng tất bật với công việc sửa chữa nhà cửa hoặc giúp đỡ hàng xóm. Đôi khi, tôi thấy ba thực sự mệt mỏi, nhưng ba chưa bao giờ than vãn. Ba luôn nói: "Miễn là gia đình mình khỏe mạnh, hạnh phúc là ba vui rồi".
Tôi nhớ có lần cả nhà gặp khó khăn về tài chính, ba đã phải làm thêm công việc thứ hai vào buổi tối. Nhiều đêm, ba trở về nhà khi tôi đã ngủ say và ra đi khi tôi còn chưa thức dậy. Dù vậy, mỗi khi có thời gian rảnh, ba vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh giúp tôi giải những bài toán khó hoặc lắng nghe tôi kể về một ngày ở trường.
Ba không phải là người hay thể hiện tình cảm bằng lời nói. Ba hiếm khi nói "Ba yêu con" nhưng tình yêu của ba thể hiện qua từng hành động nhỏ. Những buổi sáng ba đạp xe đưa tôi đến trường dưới mưa, những lần ba thức đêm chăm sóc khi tôi bị ốm, hay đơn giản là những món quà nhỏ ba mua cho tôi mỗi khi đi làm về - tất cả đều là cách ba nói "Ba yêu con" mà không cần dùng đến lời.
Ba là một người nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái. Ba luôn nhắc nhở tôi phải trung thực, kiên trì và biết tôn trọng người khác. Có những lúc tôi không hiểu và thấy ba quá khắt khe, nhưng giờ đây, khi đã lớn hơn một chút, tôi nhận ra rằng mọi điều ba làm đều vì muốn tôi trở thành một người tốt.
Điều tôi ngưỡng mộ nhất ở ba là tinh thần trách nhiệm và lòng bao dung. Ba không chỉ là trụ cột vững chắc của gia đình mà còn luôn sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh. Ba thường nói: "Con à, cuộc sống này không chỉ là nhận mà còn là cho đi. Khi con có thể giúp đỡ ai đó, hãy làm ngay không do dự".
Có những lúc ba và tôi có những bất đồng, cãi vã. Đôi khi tôi nghĩ ba không hiểu tôi. Nhưng sau tất cả, tình yêu thương ba dành cho tôi vẫn không hề thay đổi. Ba luôn là người đầu tiên tha thứ, là người đầu tiên nhường nhịn để gia đình được hòa thuận.
Mỗi khi nhìn vào đôi mắt đã có chút mệt mỏi của ba, tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt, sẽ ngoan ngoãn và giúp đỡ ba nhiều hơn trong công việc nhà. Tôi ước mơ một ngày nào đó, khi đã trưởng thành, tôi có thể đền đáp lại tình yêu thương và sự hy sinh mà ba đã dành cho tôi.
Ba ơi, con biết ba không đọc được những dòng này, nhưng con muốn nói rằng con yêu ba rất nhiều. Con biết ơn vì đã có ba trong cuộc đời con. Ba là người anh hùng của con, là tấm gương để con noi theo. Con hứa sẽ sống thật tốt để ba luôn tự hào về con.
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 3
Trong căn nhà nhỏ của gia đình tôi, có một người luôn mang đến cho tôi cảm giác bình yên và ấm áp - đó chính là ông nội của tôi. Ông năm nay đã ngoài bảy mươi, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền hòa với những nếp nhăn in dấu thời gian, nhưng đôi mắt ông vẫn sáng và tinh anh.
Mỗi buổi sáng, ông thường dậy rất sớm. Khi tôi còn đang ngủ, đã nghe tiếng ông loay hoay trong bếp pha trà. Ông thường ngồi ở chiếc ghế đặt trước hiên nhà, nhâm nhi chén trà nóng và đọc báo. Hình ảnh đó đã trở nên quen thuộc và gắn liền với tuổi thơ của tôi.
Ông nội tôi là một người rất am hiểu lịch sử và văn hóa dân tộc. Những buổi tối ngồi bên ông, lắng nghe ông kể về những câu chuyện thời chiến tranh, về quê hương, về những bài học đạo đức là những khoảnh khắc tôi trân trọng nhất. Giọng ông trầm ấm, chậm rãi, mỗi từ ngữ đều chứa đựng kinh nghiệm và trí tuệ của một đời người.
Tôi còn nhớ những lần ông dạy tôi viết chữ. Ông rất kiên nhẫn, dù tôi viết sai nhiều lần, ông vẫn không hề tỏ ra bực mình. Ông thường nói: "Cháu à, học chữ cũng như học làm người, phải kiên trì và tỉ mỉ, không vội vàng, không đi tắt đón đầu". Những lời dạy dỗ giản dị của ông đã giúp tôi hiểu được giá trị của sự kiên nhẫn và chăm chỉ.
Ông nội tôi có một vườn rau nhỏ sau nhà. Mỗi cuối tuần, tôi thường theo ông ra vườn để học cách trồng cây. Ông dạy tôi cách xới đất, gieo hạt, tưới nước và chăm sóc từng cây rau. Ông bảo: "Muốn có được thành quả, phải biết chăm chỉ và yêu thương. Cây cối cũng như con người, cần được quan tâm mới phát triển tốt được". Những bài học về cuộc sống qua việc làm vườn đã giúp tôi hiểu được ý nghĩa của lao động và sự nuôi dưỡng.
Ông nội tôi tuy nghiêm khắc nhưng rất yêu thương cháu chắt. Ông thường giữ trong túi áo những viên kẹo nhỏ để thưởng cho tôi mỗi khi tôi học bài tốt hoặc giúp ông làm việc nhà. Dù cuộc sống không dư dả, ông vẫn luôn dành dụm để mua cho tôi những cuốn sách hay, bởi ông luôn nói: "Sách là người bạn tốt nhất, cháu à. Sách sẽ mở ra cho cháu một thế giới rộng lớn".
Điều tôi khâm phục nhất ở ông là tinh thần lạc quan và tình yêu cuộc sống. Dù đã trải qua nhiều khó khăn, mất mát trong đời, ông vẫn luôn mỉm cười và nhìn cuộc sống bằng ánh mắt biết ơn. Ông thường nói với tôi: "Cháu ơi, cuộc đời có nhiều thăng trầm, nhưng chỉ cần ta biết sống tử tế và biết trân trọng những gì mình đang có, ta sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc".
Giờ đây, khi ông đã già yếu hơn, tôi càng trân trọng từng phút giây được ở bên ông. Tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe ông kể chuyện, giúp ông những việc nhỏ trong nhà, và học hỏi từ kho tàng kinh nghiệm quý báu của ông. Tôi biết rằng, một ngày nào đó, ông sẽ không còn ở bên cạnh tôi nữa, nhưng những bài học, tình yêu thương và giá trị sống mà ông truyền dạy sẽ mãi là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời.
Ông nội ơi, cháu biết ơn ông rất nhiều vì tất cả những gì ông đã làm cho cháu. Ông không chỉ là người ông, mà còn là người thầy, người bạn đầu tiên của cháu. Cháu hứa sẽ cố gắng sống thật tốt, học thật giỏi để ông luôn tự hào về cháu. Cháu yêu ông nhiều lắm!
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 4
Trong ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi, có một người với mái tóc bạc phơ, dáng người nhỏ bé nhưng chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến - đó chính là bà ngoại của tôi. Bà năm nay đã ngoài bảy mươi, khuôn mặt phúc hậu với những nếp nhăn như những dòng chữ ghi lại câu chuyện của một đời người.
Mỗi sáng, tiếng chân bà nhẹ nhàng trong bếp luôn là âm thanh đầu tiên đánh thức tôi dậy. Bà thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mùi thơm của cháo gà, hương vị đặc trưng của bánh cuốn hay những chiếc bánh rán vàng ươm do bà làm đã trở thành hương vị gắn liền với tuổi thơ của tôi. Dù món ăn đơn giản đến đâu, khi được bàn tay bà chế biến, tất cả đều trở nên ngon tuyệt.
Tôi còn nhớ những buổi chiều ngồi bên hiên nhà, lắng nghe bà kể về ngày xưa. Giọng bà trầm ấm, chậm rãi như dòng suối nhỏ chảy vào tâm hồn tôi. Bà kể về làng quê nghèo khó nơi bà sinh ra, về những năm tháng chiến tranh gian khổ, về tình yêu của ông bà, và cả những câu chuyện cổ tích dân gian đầy bài học. Qua những câu chuyện của bà, tôi không chỉ hiểu thêm về lịch sử mà còn học được những bài học quý giá về lòng nhân ái, sự kiên cường và tình yêu thương.
Đôi bàn tay bà nhỏ nhắn với những đường gân nổi, làn da đã nhăn nheo theo thời gian, nhưng vẫn khéo léo lạ thường. Những ngón tay ấy đã may vá biết bao nhiêu bộ quần áo cho con cháu, đã nấu biết bao nhiêu bữa cơm thơm ngon, đã xoa dịu biết bao nhiêu cơn đau ốm của tôi. Mỗi khi tôi bị sốt, bà thường thức cả đêm bên cạnh, liên tục thay khăn ướt và kiểm tra nhiệt độ. Bà có những bài thuốc dân gian riêng, như trà gừng mật ong khi tôi bị ho, hay lá húng chanh đun nước tắm khi tôi bị cảm, luôn làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Bà ngoại tôi là người có một trí tuệ đáng ngưỡng mộ. Bà dạy tôi những bài học đơn giản nhưng sâu sắc về cách sống. "Cháu ơi, làm người phải biết chân thành, đừng bao giờ nói một đằng làm một nẻo", "Đối xử với người khác như cách cháu muốn được đối xử", "Của ít lòng nhiều cháu à, không phải giàu có mới có thể giúp đỡ người khác"... Những lời dạy của bà như những viên ngọc quý, soi sáng con đường tôi đi.
Bà còn truyền cho tôi tình yêu với văn hóa truyền thống. Mỗi dịp Tết đến, bà dạy tôi cách gói bánh chưng, cách sắp xếp mâm ngũ quả và ý nghĩa của từng loại quả. Bà hướng dẫn tôi thắp hương trên bàn thờ tổ tiên và giải thích về tầm quan trọng của việc tưởng nhớ, biết ơn những người đã khuất. Qua bà, tôi hiểu được giá trị của cội nguồn, của những phong tục tập quán đã được gìn giữ qua nhiều thế hệ.
Dù tuổi cao, bà vẫn luôn là người lạc quan, yêu đời. Bà thích trồng hoa trong những chiếc chậu nhỏ trước nhà. Bà nói: "Hoa không chỉ đẹp mà còn làm cho tâm hồn mình tươi mới". Mỗi buổi sáng, bà đều dành thời gian chăm sóc từng cây, từng bông hoa với tất cả tình yêu thương. Tôi học được từ bà niềm vui trong những điều giản dị, học cách trân trọng và tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Điều tuyệt vời nhất ở bà là tình yêu thương vô điều kiện dành cho con cháu. Dù tôi mắc lỗi hay làm điều gì khiến bà buồn, bà không bao giờ giận lâu. Bà luôn tha thứ, luôn đón nhận và luôn tin tưởng tôi có thể làm tốt hơn. Trong vòng tay ấm áp của bà, tôi cảm nhận được sự an toàn, được chở che và được yêu thương trọn vẹn.
Giờ đây, khi thấy bà già đi mỗi ngày, tôi càng trân trọng từng phút giây được ở bên bà. Tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe những câu chuyện bà kể, giúp bà những việc nhỏ trong nhà, và học hỏi từ kho tàng kinh nghiệm quý báu của bà. Tôi biết rằng, một ngày nào đó, bà sẽ không còn ở bên cạnh tôi nữa, nhưng tình yêu thương, sự dạy dỗ và những giá trị sống mà bà truyền lại sẽ mãi là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời.
Bà ơi, cháu biết ơn bà rất nhiều vì tất cả những gì bà đã làm cho cháu. Bà không chỉ là người bà, mà còn là người bạn, người thầy đầu tiên của cháu. Cháu hứa sẽ cố gắng sống thật tốt, học thật giỏi để bà luôn tự hào về cháu. Cháu yêu bà nhiều lắm!
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 5
Trong cuộc sống nhộn nhịp, có một bức tranh hồn nhiên, ấm áp mà tôi luôn muốn giữ mãi trong trái tim mình – đó chính là hình ảnh của người bà yêu dấu.
Bà tôi năm nay đã bước sang tuổi 90 nhưng bà vẫn là nguồn động viên vững vàng của gia đình. Bà tôi vẫn đẹp, một cái đẹp hiền hòa, dịu dàng. Dáng người bà cao cao, đôi bàn tay nhăn nheo mà ấm áp. Đôi bàn tay truyền cho tôi làn hơi ấm, như chắt lọc những giọt nước tinh khiết nhất chảy vào tâm trí, từ cái thế giới ngoài khoảng sân, góc vườn nhà mình. Trước cái thế giới bao la mà tôi sẽ xòe cánh bay vào đó, bà như một tấm khiên mỏng manh đánh bật những điều xấu xa và đưa tôi đi đúng hướng, là một người hoa tiêu vững vàng rắn rỏi lại đầu óc tôi hướng về cái thiện. Bà còn là nhiều điều quý giá nữa mà tạo hóa ban tặng cho tôi.
Tôi vẫn còn nhớ mãi từng cử chỉ của bà, cái cười nheo mắt, cái vỗ về an ủi... Nếu trong cuộc đời này tôi quên đi những điều đó cũng có nghĩa là quên đi tuổi thơ, quên đi quá khứ, quên đi niềm vui và hạnh phúc. Chỉ ở bên bà tôi mới nghe được tiếng sóng vỗ của biển, tiếng nhạn kêu trong cây lá xào xạc lay động trong khoảng trời vàng vàng. Những kho tàng kiến thức bà mở ra cho tôi sẽ mở thêm cho tôi tình yêu quê hương đất nước, con người.
Được sống bên bà không chỉ là một hành trình đi qua thời gian, mà còn là hành trình trải nghiệm những giá trị đích thực. Bà đã dạy cho tôi biết ơn, lòng nhân ái và tình yêu thương không điều kiện. Tôi cảm thấy rất vui sướng khi vẫn được ở cùng bà đến tận bây giờ. Bà như một bến đỗ bình yên sau những giờ phút học tập căng thẳng, được ở bên bà nghe bà kể về những câu chuyện ngày xưa tôi thấy ấm áp vô cùng.
Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi có người bà tuyệt vời như vậy, người đã làm cho cuộc sống của tôi trở nên ý nghĩa và đẹp đẽ hơn.
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 6
Gia đình em là một gia đình khá đặc biệt khi em được sống cùng ông bà nội dưới cùng một mái nhà. Ông nội chính là người mà em thần tượng và vô cùng kính trọng, bởi ông em chính một vị anh hùng đã có nhiều hy sinh lập được nhiều chiến công trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Trong gia đình em ông nội chính là người có tiếng nói quyền lực nhất. Ông luôn dạy cho chúng em biết những điều phải trái đúng sai, dạy chúng em những thói quen sinh hoạt tích cực sống hết mình có lý tưởng hoài bão lớn lao. Ngay từ khi em còn nhỏ em đã thân thiết và gần gũi với ông được ông yêu thương cưng chiều. Mỗi buổi sáng ông em thường dậy từ sớm chăm sóc cho những chú chim cảnh, vườn cây, ao cá của mình. Nhờ bàn tay chăm sóc của ông nội mà gia đình em luôn có rau sạch và cá tươi để ăn.
Ông em năm nay đã 75 tuổi mái tóc có nhiều sợi bạc nhưng sức vóc ông vẫn còn dẻo dai lắm bởi ngày xưa ông từng có thời tham gia chiến trường từng vào sinh ra tử đối mặt với kẻ thù hiểm ác nhiều lần. Chính những năm tháng khó khăn đó đã rèn luyện cho ông nội em một ý chí nghị lực sống phi phàm hơn người.
Ông cũng thường xuyên tập thể dục nên sức khỏe vẫn còn khá tốt. Nhưng đôi khi ông cũng bị đau nhức xương khớp nhất là khi trời trở gió thì vết thương ở chân ông do viên đạn ngày nào găm phải lại đau đớn nhức nhối. Em rất thương ông bởi em biết những lúc như vậy ông đau đớn nhiều lắm. Nhưng dù bệnh tình có như thế nào ông nội em vẫn luôn thể hiện phong cách của một người chiến sĩ cụ Hồ.
Ông vui vẻ lắm, mỗi khi cả nhà lo lắng suýt xoa cho vết thương của ông, thì ông em đều gạt đi và nói rằng một chút vết thương nhỏ như vậy có đáng gì ông vẫn còn khỏe lắm. Em vô cùng ngưỡng mộ và tự hào về ông nội của mình, bởi em đã từng được học những tiết lịch sử ý nghĩa mà cô giáo giảng trên lớp. Em hiểu rằng để có một cuộc sống bình yên như ngày hôm nay ông cha ta đã phải hy sinh rất nhiều, nhiều anh hùng dân tộc đã nằm xuống nơi rừng hoang đất lạnh để hôm nay chúng em được tung tăng vui vẻ cắp sách tới trường, chúng em được hưởng cuộc sống thái bình. Đó là nhờ công lao của những người như ông nội em.
Ông em cũng là người vô cùng nhân hậu thường xuyên giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn neo đơn ở trong làng của em. Trong làng em ở có nhiều cụ già con cháu đều đi làm xa hoặc đã tử trận trong chiến tranh nên giờ họ chỉ sống có một mình. Ông em thường xuyên giúp đỡ những người đó và bảo cha mẹ cùng chúng em phải giúp đỡ những người có hoàn cảnh đặc biệt. Ông luôn sống vui vẻ hòa nhã với những người xung quanh nên trong làng xóm ai cũng yêu mến và tôn trọng ông nôi của em. Những lúc nhàn rỗi ông nội em thường làm thơ bởi ông có tham gia câu lạc bộ thơ của hội cựu chiến binh.
Ông là người mà em vô cùng ngưỡng mộ và tôn trọng, em mong sao ông em luôn được khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi cùng với gia đình của em.
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 7
Những khi trái nắng trở trời,
Con đau là mẹ đứng ngồi không yên.
Trọn đời vất vả triền miên,
Chăm lo bát gạo vàng bạc nuôi con.
Mỗi khi đọc những câu ca dao trên, em lại càng thêm thấm thía về tình yêu và sự hi sinh vô bờ của mẹ.
Mẹ – là tiếng nói vô cùng thiêng liêng mà mỗi người con luôn gọi lên bằng cả trái tim mình. Em cũng vậy. Mỗi ngày, từ lúc mở mắt ra, đến lúc trước khi đi ngủ, mẹ là tiếng mà em gọi nhiều nhất. Bởi em hiểu rằng, dù lúc nào, dù ra sao, mẹ cũng sẽ luôn ở bên, luôn quan tâm, chăm sóc cho mình.
Mẹ em là một công nhân ở nhà máy may. Cũng như bao người, mẹ làm lụng vất vả và chăm chỉ để kiếm tiền chăm sóc cho con cái, gia đình. Ở nhà, mẹ còn nuôi thêm đàn gà, trồng thêm luống rau để tiết kiệm cho cuộc sống. Trong ấn tượng của em, mẹ chẳng bao giờ biết mệt hay ốm đau cả. Dù nắng, mưa mẹ vẫn đi làm đều đặn.
Mẹ chẳng thích váy đẹp, chẳng mê xem phim, cũng chẳng thích ăn thịt, ăn bánh. Nhưng đến bây giờ, khi đã lớn, em mới hiểu rằng, mẹ cũng như em cũng thích ăn ngon, thích mặc đẹp. Nhưng tình yêu thương con đã vượt lên những điều đó, khiến mẹ nhường hết tất cả những gì tốt đẹp cho con.
Mẹ luôn quan tâm, chăm sóc em đến từng chi tiết nhỏ. Đôi lúc chính em cũng không nhận ra được thau đổi của bản thân, nhưng mẹ thì nhận ra ngay. Dù em không xinh, học hành cũng bình thường, nhưng mẹ vẫn luôn ôm em vào lòng, dịu dàng mà thủ thỉ: Con gái của mẹ là tuyệt vời nhất. Chính mẹ tạo cho em niềm tin, tạo cho em động lực để cố gắng, để hoàn thiện hơn từng ngày.
Mỗi khi nhìn thấy những vết sờn trên vai áo, những vết chai trên đôi tay, những nếp nhăn trên khóe mắt mẹ. Em lại càng nhủ mình phải ngoan hơn nữa, phải lớn nhanh hơn nữa để mẹ đỡ vất vả. Hằng ngày, ngoài giờ học, em thường giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa bát… Dù mẹ bảo là hãy để mẹ làm cho, còn em thì đi học, nhưng em vẫn cương quyết xin được làm cùng mẹ. Để mẹ có thêm thời gian nằm xuống nghỉ ngơi, xem một bộ phim yêu thích.
Em yêu mẹ của em rất nhiều, và em biết rằng mẹ cũng như vậy. Em mong sao, thời gian trôi thật chậm, để em mãi luôn là đứa con bé nhỏ, được ở bên cạnh mẹ mỗi sớm chiều.
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 8
“Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ
Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha.”
Trong mỗi chúng ta, đều có một người thân yêu chiếm vị trí quan trọng nơi trái tim , là duy nhất, mãi mãi không thể thay thế đó chính là người mẹ. Người cho ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời, người chịu bao đớn đau khó nhọc chín tháng mười ngày bao bọc chúng ta bằng tình yêu thương ấm áp. Và chính vì thứ tình cảm thiêng liêng mẫu tử không thể tách rời mà trong mắt tôi mẹ là người vĩ đại nhất.
Trong kí ức thơ ngây của đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, hình ảnh mẹ chưa bao giờ nhạt phai. Cuộc đời tần tảo, dãi nắng dầm mưa đã cướp đi tuổi thanh xuân của mẹ. Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Cha tôi đi làm xa thế nên gánh nặng gia đình từng ngày đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Dáng người mẹ cao cao, mong manh mà kiên cường, trước phong ba bão táp số phận, mẹ chưa lần nào gục ngã. Mái tóc dài đã lấm tấm hoa râm ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ bé. Mỗi sợi tóc bạc điểm trên mái đầu mẹ và một nếp nhăn nơi khóe mắt là một minh chứng cho đức hi sinh của mẹ. Chỉ mới ở tuổi ngoài bốn mươi, từ mẹ đã toát lên đủ nỗi vất vả, nhọc nhằn của đời người. Nhưng trên khuôn mặt ấy luôn hiện diện ánh mắt đong đầy yêu thương và nụ cười ấm áp của mẹ. Một ánh mắt, một nụ cười có sức mạnh xua tan những bất hạnh, lạnh lẽo âm u của tuổi thơ không trọn vẹn.
Mẹ tôi là một người nông dân chân chất, hiền lành. Cuộc sống thường ngày của mẹ là bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm bạn với ruộng đồng, hoa màu. Đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai ngày qua ngày tỉ mỉ và khéo léo chăm bón, lúa và rau củ cứ mơn mởn sức sống. Hình dáng mẹ gánh đòn gánh những buổi chợ sớm như gánh cả cuộc đời chị em tôi trên vai, giọng nói quan tâm, dặn dò trước lúc ra khỏi cửa và cả mùi bùn ngai ngái theo chân mẹ từ cánh đồng xa là những gì em yêu thương cả cuộc đời. Tà áo vải nâu theo bước chân mẹ, xuôi ngược ngược xuôi, giản dị mà toát lên vẻ đẹp như chiếc áo lụa quý giá.
Mẹ dành trọn yêu thương và niềm quan tâm, sự chăm sóc cho gia đình, cho các con thân yêu. Dù đi sớm về khuya, dù bận rộn rã rời cả ngày dài, mẹ vẫn không bao giờ quên chuẩn bị những bữa cơm ấm lòng, những bộ quần áo mới để chị em em bằng bạn bằng bè. Mỗi lần hai đứa ốm, mẹ túc trực cả đêm không ngủ vì lo lắng cơn sốt sẽ hành hạ chị em em. Đêm khuya nhìn đôi bàn tay mẹ gầy gầy nắm chặt lấy tay tôi mong tôi khỏi bệnh. Tôi thương mẹ lắm. Mẹ luôn mong muốn em học thật giỏi để mai này có cuộc sống không vất vả như mẹ. Mẹ trỏ thành tín ngưỡng thiêng liêng đẹp đẽ nhất cuộc đời này. Mẹ sẵn sàng bao dung tha thứ cho lỗi lầm khờ dại của tôi. Tôi vẫn nhớ như in lần mắc khuyết điểm ba năm trước, em nói dối mẹ đi chơi đến tận tối muộn. Mẹ hớt hải lo lắng, tìm kiếm tôi khắp làng trên xóm dưới. Để rồi khi tôi trở về nhà khi tối muộn, mẹ vừa đánh tôi vừa lặng lẽ khóc. Nỗi ân hận xâm chiếm lấn át đi cảm giác đau rát trên da thịt, tôi ân hận vì đã khiến mẹ buồn. Mẹ tôi hiền lành, tốt bụng, luôn giúp đỡ hàng xóm láng giềng nên mọi người xung quanh ai cũng yêu quý và nể phục mẹ. Ông bà nội ngoại yêu thương và tự hào về mẹ em nhiều lắm. Mẹ là dâu hiền, con ngoan, dù phải chạy đi chạy lại để chăm sóc và lo việc trong nhà, mẹ vẫn chưa một lần than thở. Cuộc sống vất vả, lo toan không làm mất đi niềm lạc quan vào tương lai của mẹ. Mẹ luôn động viên chúng em phải kiên trì, vững tin và cố gắng, ngày mai nhất định sẽ tươi sáng hơn.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
“Dù con lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời , lòng mẹ vẫn theo con”
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 9
"Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời."
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh... mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, ... qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần... Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: "Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!" Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? ...
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con ... con tha thứ cho mẹ, nghe con." Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: "Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi". Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa... việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị... là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: "Con yêu mẹ!" thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: "Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con''.
Viết bài văn cảm nghĩ về người thân - mẫu 10
Nuôi con chẳng quản chi thân,
Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn.
Chỉ hai câu ca dao ngắn thế thôi cũng đủ để gợi lên những hi sinh lớn lao khôn kể của những người mẹ. Và mẹ em cũng là một người mẹ như thế.
Mẹ em là một cô giáo tiểu học. Hằng ngày, mẹ bận rộn với những giáo án, bài vở. Với tính tình hiền dịu, tốt bụng, mẹ luôn được mọi người yêu quý và tin tưởng. Vậy nên, hình tượng mẹ trong em luôn là một nhà giáo vĩ đại.
Nhưng không chỉ như thế, mẹ em còn là một người mẹ tuyệt vời. Mẹ chăm sóc cho em từng bữa cơm, giấc ngủ. Mẹ quan tâm em từng chi tiết nhỏ nhặt, không bao giờ để em phải cô đơn một mình. Mẹ là người cô, là người mẹ và là một người bạn luôn ở bên sẻ chia cùng em. Dù là chuyện buồn, chuyện vui hay những thắc mắc, khó hiểu, em luôn tâm sự cùng mẹ. Bởi em biết rằng, mẹ sẽ lắng nghe chúng bằng cả trái tim và đưa ra những định hướng đúng đắn nhất.
Mẹ đối với em như dòng nước mát lành cho chú cá nhỏ. Em không thể nào mà sống thiếu mẹ được. Em sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để trở thành niềm tự hào của mẹ.
Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:
- Viết bài văn nghị luận về an toàn giao thông
- Viết bài văn nghị luận về lòng khoan dung
- Viết bài văn nghị luận về mạng xã hội
- Viết bài văn nghị luận về nghiện mạng xã hội
- Viết bài văn nghị luận về nhân vật ông Hai
Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.
Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.
- Giải Tiếng Anh 12 Global Success
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Smart World
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Friends Global
- Lớp 12 Kết nối tri thức
- Soạn văn 12 (hay nhất) - KNTT
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - KNTT
- Giải sgk Toán 12 - KNTT
- Giải sgk Vật Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Hóa học 12 - KNTT
- Giải sgk Sinh học 12 - KNTT
- Giải sgk Lịch Sử 12 - KNTT
- Giải sgk Địa Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - KNTT
- Giải sgk Tin học 12 - KNTT
- Giải sgk Công nghệ 12 - KNTT
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - KNTT
- Giải sgk Âm nhạc 12 - KNTT
- Giải sgk Mĩ thuật 12 - KNTT
- Lớp 12 Chân trời sáng tạo
- Soạn văn 12 (hay nhất) - CTST
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - CTST
- Giải sgk Toán 12 - CTST
- Giải sgk Vật Lí 12 - CTST
- Giải sgk Hóa học 12 - CTST
- Giải sgk Sinh học 12 - CTST
- Giải sgk Lịch Sử 12 - CTST
- Giải sgk Địa Lí 12 - CTST
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - CTST
- Giải sgk Tin học 12 - CTST
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - CTST
- Giải sgk Âm nhạc 12 - CTST
- Lớp 12 Cánh diều
- Soạn văn 12 Cánh diều (hay nhất)
- Soạn văn 12 Cánh diều (ngắn nhất)
- Giải sgk Toán 12 Cánh diều
- Giải sgk Vật Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hóa học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Sinh học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Lịch Sử 12 - Cánh diều
- Giải sgk Địa Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - Cánh diều
- Giải sgk Tin học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Công nghệ 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - Cánh diều
- Giải sgk Âm nhạc 12 - Cánh diều


Giải bài tập SGK & SBT
Tài liệu giáo viên
Sách
Khóa học
Thi online
Hỏi đáp

