20+ Đoạn văn Kể lại một kỉ niệm với người thân trong gia đình (siêu hay)

Với đoạn văn Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình hay nhất, ngắn gọn sẽ giúp học sinh biết cách triển khai ý từ đó biết cách viết bài tập làm văn lớp 6.

20+ Đoạn văn Kể lại một kỉ niệm với người thân trong gia đình (siêu hay)

Quảng cáo

Đoạn văn Kể lại một kỉ niệm với người thân trong gia đình (6 mẫu)

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 1

Những sóng nước xô nhau chạy nhảy vui mắt. Ông mặt trời sau ngọn núi xa xa đang vươn mình thức giấc. Tôi cùng gia đình ngắm bình minh, ngắm từng đoàn thuyền nô nức trở về sau một buổi đêm ra khơi. Nước biển trong xanh. Cát vàng thơm mùi sớm mai, mùi của hương nồng nàn và mang theo hơi mằn mặn của biển cả. Những cành dừa dọc bờ biển đu mình trong gió. Cây nào cây nấy ngả nghiêng như người thiếu nữ duyên dáng. Tiếng cười nói vang lên rộn rã. Không gian biển xanh bao la làm lòng tôi thấy thư thái, rộng mở hơn bao giờ hết. Tôi yêu, tôi sẽ nhớ mãi về tháng ngày vô tư, vô lo và vui vẻ hòa mình cùng mênh mang sóng nước. 

20+ Đoạn văn Kể lại một kỉ niệm với người thân trong gia đình (siêu hay)

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 2

Quảng cáo

Kỉ niệm sâu sắc về mẹ đối với tôi là những điều thật nhẹ nhàng, đơn giản mà vui vẻ, hạnh phúc. Những món đồ chơi mẹ cho tôi không phải những con búp bê, những món đồ chơi bằng nhựa có sẵn bán đầy trong siêu thị dù mẹ có đủ khả năng mua những thứ ấy mà là những chiếc vỏ sò, vỏ ốc, những chiếc lá… đơn giản. Mẹ dạy tôi biết sáng tạo qua những thứ đồ chơi ấy. Nhờ mẹ tôi tìm ra cách lấy vỏ sò làm nồi, niêu, xoong, chảo và cả chén, đũa nhỏ xíu trắng muốt mà mẹ con tôi đùa rằng chúng nó được làm từ chất liệu bền và đẹp nhất thế giới này để mẹ con tôi chơi nấu ăn. Tôi biết nhặt những chiếc lá xếp thành bất cứ gì tôi muốn chẳng hạn như chú cào cào nhỏ xinh hay chiếc nón bé tẹo duyên dáng để mẹ con tôi có thể chơi bán hàng. Tôi thấy được sự hấp dẫn khi tự mình làm món đồ chơi tôi thích và nghĩ ra. Tôi cũng biết được rằng những thứ đơn giản quanh ta cũng là những thứ cần thiết và thú vị mà đôi khi ta không hiểu hết được giá trị của nó. Cũng giống như mẹ tôi - bằng những cách đơn giản mẹ quan tâm đến tôi nhưng ẩn sâu trong đó là những tình cảm chan chứa mà có khi cả đời cũng chẳng hiểu hết được…

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 3

Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ: “Mẹ ơi con lạnh lắm!”. Mẹ sờ trán em và bảo: “Không sao đâu con bị sốt đấy!”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc: “Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá. Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ.

Quảng cáo

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 4

Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên tôi đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ đã mang vào phòng tôi một bọc quà rất to. Tôi cứ nghĩ là được mẹ mua cho đồ chơi hay là một bộ lego mà tôi hằng mong muốn. Tôi háo hức mở bọc quà, thì ra đó toàn là sách, vở, đồ dùng học tập và có cả một chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tôi rất thích. Bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng phiu. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi rất thích thú đợi đến ngày mai — ngày đầu tiên tôi gấp thành nêp và được xếp lại ngay ngắn bước vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ âu yếm dắt tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm giác hồi hộp và lo sợ lúc đó, tôi không biết mình sẽ làm gì và mình sẽ như thế nào khi không có mẹ ở bên. Rời tay mẹ, tôi bước vào cổng trường, tôi thấy mình thật bơ vơ và lạc lõng. "Cố lên con, rồi con sẽ quen với cô giáo và các bạn.

Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm: "Con lớn rồi mà, từ hôm nay con đã là học sinh lớp Một rồi. Hãy tự tin lên nào!". Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hôm đó đối với tôi thật dài, tôi rất nhớ mẹ, chưa bao giờ tôi lại thấy yêu mẹ và cần mẹ hơn lúc này.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 5

Quảng cáo

Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã được học thế nào là trung thực. Trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi đã từng không phải là một đứa trẻ trung thực. Lần ấy, tôi đã nói dối mẹ rằng mình có tiết học thêm để đi chơi điện tử cùng với các bạn trong xóm. Vì quá mải chơi mà tôi đã không về đúng giờ như mọi khi. Khi trở về nhà, tôi bị mắng. Dù biết mình sai nhưng tôi vẫn cố gắng biện minh, thậm chí tiếp tục nói dối mẹ. Lúc ấy, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt dường như rất thất vọng. Mẹ không nói gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng bảo tôi: “Thôi, muộn rồi, con đi ăn cơm đi không đói!”. Bỗng nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Cả đêm hôn ấy, tôi trằn trọc không ngủ được. Nhớ lại ánh mắt của mẹ khiến tôi bỗng thấy thật xấu hổ. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mẹ đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Tôi liền chạy đến bên và xin lỗi mẹ. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và bảo: “Chỉ cần con nhận ra là lỗi lầm là tốt rồi!” Sau ngày hôm đó, tôi đã trở thành một con người khác. Tôi tự hứa sẽ cố gắng để không phụ tình yêu thương mà mẹ dành cho mình.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 6

Tôi còn nhớ một kỉ niệm sâu sắc về mẹ trong tuổi thơ của mình. Hồi ấy, dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường tham gia cùng các bạn con trai vào những trò nghịch phá. Một lần, bị cô giáo bắt gặp. Cô đã kiểm điểm nhóm chúng tôi trước cả lớp và nói rằng sẽ trao đổi với phu huynh. Khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng thì chẳng cảm thấy có lỗi. Sau khi cô giáo đến nhà và trao đổi xong, mẹ đã gọi tôi đến và nhắc nhở. Chính vào lúc đó, tôi đã có những thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Đến khi nhận được lá thư của bố viết cho tôi. Bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ đó của tôi. Và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn thơ ấu, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy có lỗi. Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Sau kỷ niệm lần đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi đã biết giúp đỡ mẹ những công việc vặt trong gia đình. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, chịu khó học tập hơn. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. Mẹ cũng luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với mẹ cũng có thể tha thứ.

Bài văn Kể lại một kỉ niệm với người thân trong gia đình (15 mẫu)

Dàn ý Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình

1. Mở bài:

- Giới thiệu về người thân và sự việc, tình huống người thân để lại ấn tượng sâu sắc trong em.

2. Thân bài:

- Lý do xuất hiện trải nghiệm.

- Diễn biến của trải nghiệm:

+ Thời gian, địa điểm diễn ra trải nghiệm.

+ Ngoại hình, tâm trạng: khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười…

+ Hành động, cử chỉ: trò chuyện, giúp đỡ…

+ Tình cảm, cảm xúc: yêu quý, trân trọng, biết ơn…

3. Kết bài:

- Bài học nhận ra sau trải nghiệm.

- Thái độ, tình cảm đối với người thân sau trải nghiệm.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 1

Năm học vừa qua, do đạt danh hiệu học sinh xuất sắc nên em được đi nghỉ mát ở Nha Trang bốn ngày. Từ sáng sớm cho đến chiều tối, em cùng các bạn tắm biển, leo núi, ngồi trên ca nô lướt sóng tới thăm các đảo. Cuộc du ngoạn rất vui vẻ và thú vị. Tối đến, lúc mọi người ngủ say thì em lại thao thức nhớ mẹ - người mẹ hiền từ và yêu quý. Mỗi lần nhớ mẹ, kỉ niệm về một cơn mưa lại hiện lên trong kí ức của em…

Dạo ấy, ba em đi công tác xa nhà nên ngày ngày mẹ phải đến trường đón em sau giờ tan học. Một buổi trưa, trời bỗng đổ mưa to và kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Từ cơ quan, mẹ hối hả đạp xe tới trường. Thấy em đang đứng nép dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa trùm cho em và bảo:

- Con khoác áo vào đi cho khỏi ướt.

Nhận ra vẻ băn khoăn của em, mẹ an ủi:

- Đừng lo con ạ! Mưa chắc cũng sắp tạnh rồi! Mẹ khoẻ hơn con, có ướt một chút cũng chẳng sao.

Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy tràn trên mặt đường, tuôn ồ ồ xuống các miệng cống. Trên đường, vắng xe cộ và người qua lại. Trong các hiên nhà, người trú mưa chen chúc. Mẹ em vẫn gò lưng đạp xe trong mưa. Em thương mẹ quá mà chẳng biết làm sao.

Về đến nhà, mẹ vội thay quần áo rồi lo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Em cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi, ăn không ngon miệng. Em động viên:

- Mẹ cố ăn bát cơm cho khoẻ!

Mẹ gượng cười:

- Chắc không sao đâu con! Mẹ chỉ thấy khó chịu một chút thôi. Rồi mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Đến chiều, mẹ vẫn đi làm như thường lệ.

Đêm ấy, mẹ lên cơn sốt. Em bối rối chẳng biết phải làm thế nào nên chạy sang nhờ bác An hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh rồi nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp tính do bị cảm lạnh. Em đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Đôi môi mẹ khô se, hơi thở mệt nhọc, khó khăn. Em thương mẹ quá, nước mắt cứ rưng rưng. Bác An lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bác cháu cùng cô y tá trực thức bên mẹ suốt đêm. Mẹ được tiêm mấy mũi thuốc, đến gần sáng, cơn sốt hạ dần.

Mẹ vẫy em lại gần rồi ra hiệu bảo mở cửa sổ. Những tia nắng sớm rọi vào làm sáng cả căn phòng. Nét mặt mẹ tươi trở lại.

Lần ấy, mẹ phải nằm bệnh viện mất năm hôm. Ngày ngày, bác An thay mẹ đến trường đón em. Chiều nào em cũng vào bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá kê dưới gốc cây bàng, nhỏ to tâm sự. Mẹ vuốt tóc em và khuyên:

- Đừng vì mẹ bệnh mà xao nhãng việc học hành, con nhé! Ngày mai, mẹ sẽ về với con. Em ngả đầu vào vai mẹ như ngày còn thơ bé… 

Hôm mẹ về nhà, thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, mẹ vui lòng lắm. Mẹ khen em:

- Con gái mẹ giỏi quá! Em thầm mong mai sau sẽ trở thành một người phụ nữ hiền dịu, đảm đang như mẹ.

Từ độ ấy, em càng cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Mẹ ơi! Đúng như lời một bài hát: Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối nguồn ngọt ngào… Lời hát nặng ân tình ấy sẽ theo con suốt cuộc đời mẹ ạ!

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 2

Em được sinh ra trong vòng tay yêu thương của bố mẹ và trong sự đùm bọc, chở che của ông bà. Em trân trọng tất cả những người thân yêu trong gia đình mình, nhưng người phụ nữ tuyệt vời mà em yêu thương nhất là mẹ.

Mẹ em là một người nội trợ như bao người phụ nữ khác. Thế nhưng trong cảm nhận của em, mẹ chính là cô tiên trong truyền thuyết, là người phụ nữ tuyệt vời nhất trần đời. Bố em là bộ đội biên phòng nên thường xuyên công tác xa nhà, mẹ là người quán xuyến mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình và chăm sóc, nuôi dạy hai chị em em. Mẹ nuôi dạy và giáo dục chị em em bằng tình yêu thương bằng cả sự nghiêm khắc và dịu dàng của mình. Có một kỉ niệm về mẹ mà em luôn nhớ mãi.

Đó là một lần em bị ốm, cơn sốt kéo dài khiến em li bì suốt một đêm dài. Trong suốt đêm ấy, mẹ không hề chợp mắt, mẹ ngồi bên giường thay khăn lạnh, kiểm tra nhiệt độ cho em. Biết em mệt mỏi, khó chịu, mẹ không ngừng an ủi em bằng những lời khích lệ, động viên. Giọng nói của mẹ trầm ấm như xoa dịu cơ thể mệt mỏi vì ốm của em.

Đến sáng khi em tỉnh dậy vẫn thấy mẹ bên giường ân cần hỏi em thấy trong người như thế nào. Lúc ấy em thấy ấm áp, hạnh phúc lắm. Em muốn nhào vào lòng mẹ khóc òa một trận nhưng nhìn đôi mắt mẹ thâm quầng vì thiếu ngủ em lại thấy thương mẹ thật nhiều.

Em thấy có mẹ là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời, dù có khó khăn, mệt mỏi nhưng chỉ cần có mẹ ở bên em sẽ thấy mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, dễ dàng hơn. Em rất yêu mẹ của mình, em hứa sẽ học tập tốt để trở thành con ngoan trò giỏi, trở thành người con mà mẹ có thể tự hào.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 3

Được sống trong vòng tay chở che, thương yêu của người thân luôn là khoảnh khắc hạnh phúc, ấm áp với mỗi người. Em luôn khắc ghi và nhớ mãi những giây phút được sống bên ông ngoại. Kỷ niệm ông dạy em nấu ăn đã trở thành ký ức khó phai, theo em đến hết cuộc đời này.

Năm 11 tuổi, khi vừa kết thúc kì thi cuối năm học, mẹ đã gửi em tới nhà ông ngoại. Trong suốt ba tháng nghỉ hè ấy, em đã được ông dạy bảo rất nhiều điều. Nhờ đó, em dần cứng cáp, khôn lớn và tích lũy thêm vô vàn kiến thức quý giá.

Em nhớ như in buổi trưa hè nọ, em theo ông ngoại xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Thường thường, em sẽ giúp ông nhặt và rửa rau, chuẩn bị bát đũa. Tuy nhiên, hôm đó ông bận mổ cá nên đã nhờ em rang lạc. Biết em chưa từng làm việc này bao giờ, ông đã dạy em cách đảo đũa để lạc được chín đều, không bị khét. Em đứng bên cạnh, cố gắng lắng nghe và tiếp thu lời ông. Nhưng quá trình thực hành lại chẳng suôn sẻ. Vì cho lửa quá to và đảo không đều tay nên lạc đã bị cháy gần hết. Khi bước vào bếp, thấy cái chảo lạc đen xì, ông còn hóm hỉnh cười nhẹ một tiếng. Ông không mắng mỏ nặng lời hay trách móc mà chỉ đùa vui rằng "Cháu ông ngốc quá!". Trước đó, em thấy buồn vô cùng bởi bản thân quá vụng về. Đến khi nghe lời ông nói, em nhẹ nhõm và thoải mái hơn.

Những ngày sau đó, em thường xuyên quan sát và học hỏi lúc ông nấu ăn. Nếu có thắc mắc, em sẽ nhờ ông giải đáp. Nhờ đó, kỹ năng bếp núc của em được cải thiện phần nào. Em có thể nấu được các món đơn giản như: rang lạc, rán đậu, rán trứng,...

Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhắc đến kỷ niệm rang lạc bị cháy, không chỉ em hay ông ngoại mà tất cả mọi người trong nhà đều cười phá lên. Kỷ niệm ấy sẽ mãi như dòng suối trong trẻo, tưới mát tâm hồn em.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 4

Tuần trước, em đã có một chuyến đi biển thú vị. Đó là phần thưởng mà bố đã giành tặng em khi có những kết quả rất cao ở cuối học kì I. Đây là lần đầu tiên em được đưa đến biển du lịch.

Đúng năm giờ sáng thì xe xuất phát từ Hà Nội. Khoảng đến giữa trưa thì xe đã đến nơi. Đây là chương trình tour của công ty bố thực hiện. Mẹ phải đi công tác nên không đi cùng hai bố con. Em cảm thấy rất buồn. Nhưng trong đoàn cũng có khá đông bạn nữ. Vì vậy, em đã làm quen được với khá nhiều người bạn mới. Ở trên xe, chúng em trò chuyện vô cùng thoải mái. Tất cả chúng em cảm thấy rất hạnh phúc khi kết thúc một hành trình dài cuối cùng cũng đến nơi Sầm Sơn. Sau khi vào khách sạn trả phòng và lấy đồ. Mọi người cùng nhau đi ăn trưa, và nghỉ.

Buổi chiều, mọi người trong đoàn lại đi dạo biển. Trong kì diệu! Em đang đứng trước một bài biển rộng mênh mông. Biển đẹp và xanh. Đứng sát biển em sẽ trông rõ những cơn sóng đập vào nhau. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển dường như hoà quyện vào thành một. Gió biển lồng lộng, kết hợp với tiếng sóng rì rào nghe rất vui tai.

Bờ biển lúc này rất đông người. Tiếng nói cười rộn vang khắp mọi nơi. Người lớn thích thú bơi dưới biển. Trẻ em lại nghịch cát và xây dựng nên các ngôi nhà rất đẹp mắt. Sau đó, chúng em lại xuống tắm biển tiếp. Nước biển rất lạnh khiến em thấy thật dễ chịu. Sau đó, bố lại tranh thủ xem em tập. Bố đã dạy em tập bơi từ tháng trước. Kết quả, em đã hoàn thành tốt bài tập. Sau khi tắm biển về, mọi người cùng nhau đi thưởng thức đồ hải sản tươi sống. Những món này đều rất ngon và mang đậm hương vị của biển.

Chuyến đi ba ngày hai đêm đã kết thúc. Nữa em cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã có nhiều trải nghiệm rất thú vị ở đây. Em mong sẽ có thật nhiều chuyến đi như thế.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 5

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.

Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.

Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.

Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 6

Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mà tôi yêu thương nhất chính là mẹ.

Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.

Còn nhớ tuần trước, tôi đến nhà Hồng – cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.

Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”

(Con cò, Chế Lan Viên)

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 7

Mỗi lần về quê thăm ông bà ngoại, tôi đều có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vùng quê thanh bình đem đến nhiều điều tuyệt vời và thú vị.

Đó có thể là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.

Đó là kỉ niệm xảy ra vào lúc tôi mười tuổi. Tôi và anh Hoàng – anh trai của tôi rủ nhau đi câu cá. Hai anh em tôi ngồi câu cá được một lúc thì nghe thấy tiếng hò reo sôi nổi. Phía đằng xa là một nhóm học sinh đang thi bơi lội. Chúng tôi chạy đến chỗ cuộc thi diễn ra. Thì ra là nhóm bạn hàng xóm tôi mới quen hôm trước. Tôi cảm thấy rất thích thú, liền đề nghị được tham gia. Tôi liền rủ anh Hoàng nhưng anh lại từ chối. Tôi biết vì sao anh Hoàng từ chối tham gia. Trước đây, anh từng đạt giải Nhất cuộc thi bơi của thành phố. Anh rất yêu thích bơi lội. Bạn bè, người thân đều nói anh có tài năng. Nhưng vì một sự cố, anh đã từ bỏ ước mơ của mình. Điều đó đã khiến tôi cảm thấy rất buồn…

Nhóm thi đấu của chúng tôi gồm có năm người. Trọng tài là Tuấn – người bạn hàng xóm thân thiết nhất của tôi. Sau khi trọng thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Các đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Tôi cố gắng bơi hết sức. Bỗng nhiên tôi cảm thấy chân bên trái của mình bị tê. Tôi bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Tôi nghe thấy có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Lâm bị chuột rút rồi”.

Tôi vùng vẫy trong nước. Nhưng không thể bơi tiếp. Không biết bản thân đã uống biết bao nhiêu là nước. Trong lúc mê man, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lâm ơi, em ơi! Mau tỉnh lại đi em!”. Cho đến khi tỉnh táo thì tôi đã thấy anh Hoàng trước mặt mình. Khuôn mặt của anh đầy lo lắng. Hình như chính anh Hoàng là người đã cứu tôi.

Tôi dần dần tỉnh lại. Tôi thấy mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng nói cất lên: “Anh Hoàng tài thật, ở khoảng cách xa như vậy mà đã cứu được Lâm một cách thần kỳ!”. Có tiếng hưởng ứng: “Đúng vậy!”, “Đúng vậy!”… Tôi mỉm cười, lòng đầy tự hào rồi nhìn anh Hoàng, khẽ nói: “Cảm ơn anh!”.

Nhờ có trải nghiệm ngày hôm đó, tình cảm của hai anh em càng trở nên thắm thiết. Không chỉ vậy, anh Hoàng còn quay trở lại tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi bơi dành cho thiếu niên sắp diễn ra. Một trải nghiệm nhỏ nhưng đem đến cho anh em tôi thật nhiều điều tốt đẹp.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 8

Trong cuộc sống, chúng ta sẽ có rất nhiều những trải nghiệm đáng nhớ. Đối với tôi, trải nghiệm bên cạnh những người thân trong gia đình là đẹp đẽ và đáng quý nhất.

Gia đình em có bốn thành viên: bố, mẹ, em và em trai. Bố mẹ lúc nào cũng yêu thương và lo lắng, chăm sóc cho em. Nhưng mẹ là người dạy cho em rất nhiều điều bổ ích. Chủ nhật tuần trước là ngày sinh nhật của bố. Em đã giúp mẹ lên kế hoạch để tổ chức sinh nhật cho bố. Anh trai sẽ phụ trách trang trí nhà cửa, chuẩn bị quà. Còn em và mẹ sẽ phụ trách chuẩn bị các món ăn. Chiều hôm đó, bác Hoàng – hàng xóm của gia đình đã giúp em rủ bố đi chơi đá bóng. Mọi người trong gia đình sẽ có khoảng ba tiếng để chuẩn bị.

Anh trai đã dọn dẹp và trang trí nhà cửa. Em đã cùng với mẹ nấu một bữa ăn thịnh soạn. Em giúp mẹ một số công việc vặt như: nhặt và rửa rau, băm thịt. Sau hơn một tiếng đồng hồ bận rộn trong căn bếp của mẹ. Em và mẹ đã nấu được một bàn ăn thật hấp dẫn. Rất nhiều món ăn mà bố thích như sườn xào chua ngọt, thịt bò xào măng, cua rang me… Đặc biệt là món trứng rán nhồi thịt – món ăn bố thích nhất do chính tay em làm. Tất nhiên mẹ đã ở bên cạnh để hướng dẫn em hoàn thanh. Một bàn ăn hấp dẫn đã được sắp xếp đâu vào đây. Em cảm thấy để nấu được một bữa ăn thịnh soạn thật sự rất kì công. Nhờ vậy, em hiểu rằng mẹ đã vất vả như thế nào.

Khi bố trở về nhà, bố đã cảm thấy rất bất ngờ khi nhận được món quà đặc biệt từ ba mẹ con. Gia đình em đã có một bữa ăn vui vẻ, ấm áp. Ăn cơm xong, em cùng với anh trai dọn dẹp, rửa bát. Sau đó, cả nhà cùng ngồi trò chuyện với nhau ở phòng khách. lâu lắm rồi, em mới cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Lần đầu tiên, em đã có một trải nghiệm thật thú vị – giúp mẹ nấu ăn. Em đã nhận ra công việc nội trợ không hề dễ dàng. Em cảm thấy yêu thương mẹ nhiều hơn.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 9

Tết năm nay, em đã có một trải nghiệm thú vị cùng với mọi người trong gia đình. Hai mươi tám Tết, cả nhà em đã cùng nhau đi chợ hoa xuân. Đây là lần đầu tiên, em được đi chợ hoa.

Theo lời mẹ kể, từ hai mươi lăm đến ba mươi tết, khi ra đường là đã thấy các hàng bán hoa. Những người người đến xem đông như trẩy hội. Chợ hoa ngày cuối năm nhộn nhịp và náo nhiệt không kém các khu chợ ẩm thực Tết. Hai anh em háo hức theo chân bố mẹ đi ngắm hoa.

Những dãy đào, dãy quất được xếp thẳng tắp. Gương mặt người bán, kẻ mua đều tươi rói, hớn hở vì một mùa xuân mới lại sắp về. Bên cạnh những gian hàng bán đào và quất là các gian bán hoa tươi. Các loại hoa được bày bán rất đa dạng. Hoa hồng, hoa cúc, hoa vi-ô-lét, hoa lan, hoa dơn, hoa thược dược… Tất cả tạo nên một bức tranh nhiều màu sắc cho chợ hoa.

Người bán hồ hởi mời chào khách mua hoa, người mua vừa chiêm ngưỡng những đóa hoa đẹp nhất vừa đắn đo lựa chọn những bó hoa đủ mọi sắc màu. Người ta đi chợ hoa như đi trẩy hội để dành cho mình những sắc hương đẹp nhất mang về trang hoàng và mang không khí tết về với gia đình. Đông đúc nhất phải là những khu bán đào, mai và quất. Bởi đây là những loại cây đặc trưng của ngày tết, nên mọi người đều muốn mua một chậu đào, mai hoặc quất về chơi Tết. Những chậu cây được tạo với nhiều hình dáng độc đáo. Những nụ hoa đào, hoa mai đã bắt đầu bung nở trong những cơn mưa xuân.

Bố mẹ đang ngắm một chậu đào. Còn em và chị gái thì mải chụp những bức ảnh đẹp nhất. Rất lâu sau, bố em cũng chọn được một chậu đào rất đẹp. Khi bố mẹ mang chậu hoa về, em cảm thấy rất thích nó.

Đã bao lâu nay, Tết trở thành một lễ hội nằm trong niềm mong đợi và không thể thiếu của con người Việt Nam. Và những khu chợ hoa cũng đã trở thành một nét đặc trưng không thể thiếu của những ngày tết. Tôi đã có một trải nghiệm thật hấp dẫn vào Tết năm nay.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 10

Có người đã từng nói thế này: "Từ trải nghiệm của quá khứ chúng ta ta nhận được sự chỉ lối cho tương lai". Trong cuộc đời, mỗi một người sẽ có thêm những trải nghiệm giá trị. Tôi cũng thế, khi có trải nghiệm cuộc sống, tôi rút ra rất nhiều bài học quý giá cho mình.

Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm. Còn nhớ lúc tôi vào lớp ba, một lần đã đi lang thang trong siêu thị. Hôm ấy, tôi được nghỉ rất sớm. Mẹ đến đón tôi ở trường. Trên đường về nhà mẹ có vào siêu thị để mua đồ ăn. Tôi thấy háo hức vì trong siêu thị có đầy đồ.

Mẹ đi trông xe, rồi đưa tôi vào trong siêu thị. Lúc này, siêu thị cũng đông người. Hầu như gian hàng nào cũng có người mua.Mẹ dặn tôi phải luôn theo sau để không đi lạc. Hai mẹ con đi vào quầy bán bánh kẹo. Khá nhiều bánh và kẹo được bán. Tôi nhìn mà hứng thú vô cùng. Vì mải mê nhìn các loại thức ăn, nên tôi không để tâm đến tiếng kêu của mẹ. Thế là tôi đã lạc khỏi mẹ ở đó. Lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Tôi nhìn khắp mọi phía nhưng không có mẹ đâu. Tôi chạy khắp nơi để tìm mẹ, tuy nhiên cũng không có bóng dáng thân quen nào. Tôi lại bật khóc.

Thấy thế, nhiều người khác cũng lại hỏi thăm chuyện tôi. Tôi vừa khóc, vừa kể cho họ nghe. Lúc sau, có một cô đã tới chở mẹ vào phòng cảnh sát. Tôi đi theo cô ấy lúc này cũng đã ngừng khóc lóc. Ở đây, họ đã nói trên loa phóng thanh rằng mẹ có thể nghe thấy. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ đã đến. Tôi thấy khuôn mặt của mẹ thật buồn. Mẹ chạy đến ôm lấy tôi. Tự nhiên, tôi bật khóc ngon lành. Mẹ vừa lau nước mắt, vừa khóc nức nở. Còn tôi thì cảm thấy ân hận vô hạn. Trên đường về nhà, tôi đã xin lỗi mẹ. Lời nhắc nhở của mẹ khiến tôi rút được bài học quý báu. Một trải nghiệm đáng nhớ khiến tôi cảm nhận rõ tình thương yêu của mẹ dành cho bản thân, cũng như cần thiết phải ngoan hơn nữa. Trải nghiệm với gia đình luôn đem đến những bất ngờ. Mỗi người cần có trải nghiệm để rèn luyện và phát triển mình trở nên tốt hơn nữa. 

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 11

Lên trải nghiệm rất đáng nhớ. Đặc biệt hơn là khi em từng trải qua cùng với chính gia đình của mình.

Em sinh ra và lớn lên ở thành phố Hồ Chí Minh. Nghỉ hè, em đã cùng bố mẹ ra Hà Nội vui chơi. Gia đình em đã đến chơi nhà bác Hoà. Bác là anh trai của mẹ em. Mấy ngày ở Hà Nội, em đã được đến rất nhiều địa điểm. Nhưng em cảm thấy thích thú nhất là khi đến hồ Gươm, một điểm tham quan nổi tiếng ở Hà Nội.

Chuyến đi của em có sự tham gia của một hướng dẫn viên vô cùng chuyên nghiệp. Đó là chị Thu, con dâu của bác Hoà. Sáng nay, chị Hoà đã đến khách sạn để đón em. Đúng tám giờ sáng, hai chị em đi ra bến xe bus. Từ khách sạn ra sân bay mất khoảng năm phút. Đi tàu điện ngầm ở Hà Nội cũng là một trải nghiệm thú vị của em. Xe đến, hai chị em đón nhau và nói chuyện khá thoải mái. Đường phố Hà Nội thật tấp nập đông đúc. Sau khoảng 20 phút là hai chị em đến nơi. 

Đến nơi, chị Thu dẫn em đi bộ một vòng quanh hồ. Nhiều đi, chúng em đã nói chuyện rất vui. Chị cũng giới thiệu để em đến hồ Gươm. Em đã biết thêm được khá nhiều thông tin hữu ích. Hồ Gươm nằm ở quận Hoàn Kiếm. Diện tích hồ không rộng nhiều. Xung quanh hồ có khá nhiều cây cối. Tháp Rùa nằm ở ngay cạnh hồ. Gần hồ cũng có đài Nghiên, tháp Bút và cầu Thê Húc dẫn lên đền Ngọc Sơn. 

Buổi trưa, chị đưa em đi mua phở, một món ngon đặc trưng của Hà Nội. Ở Sài Gòn cũng có phở, tuy nhiên em thấy phở ở Hà Nội đặc biệt thơm ngon hơn. Sau đấy, chúng em đã đến thăm quan các địa điểm gần hồ Gươm như Nhà Hát Lớn Hà Nội và Nhà Thờ Lớn Hà Nội. Em và chị đã chụp khá nhiều tấm hình kỷ niệm với nhau.

Chuyến đi tuy ngắn nhưng đã giúp em có được nhiều trải nghiệm bổ ích. Em cũng thêm yêu Hà Nội, thủ đô xinh đẹp của đất nước mình nhiều hơn.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 12

Mỗi dịp lễ Tết về, em đã có rất nhiều trải nghiệm đáng nhớ cùng với gia đình. Sự trải nghiệm ấy đã trở thành hành trang quý báu đối với cuộc sống của em.

 Những ngày giáp Tết, đường phố lúc nào cũng đông đúc. Các khu chợ luôn tấp nập. Khá nhiều mặt hàng được bày bán gồm có thịt cá, rau xanh, hoa quả, mứt tết. .. Người mua, người bán thật khiến cho bầu không khí luôn vui vẻ và nhộn nhịp. Gia đình của em đã cùng nhau quét dọn nhà cửa và sắm sửa đồ dùng. Mỗi người một việc, dù có mệt nhưng cũng rất vui.

Tết năm nay gia đình em đã có một trải nghiệm thú vị. Lần đầu tiên, em được học làm bánh chưng - một món ăn truyền thống không thể thiếu trong ngày Tết cổ truyền của người dân Việt Nam. Hai mươi tám Tết, mẹ đã đi chợ tìm mua những nguyên liệu làm bánh chưng gồm có: lá dong, gạo, đỗ xanh và thịt lợn. Sau khi mua xong, lá dong, gạo nếp, đỗ cũng được vo sạch và đổ vào rổ để ráo nước. Còn thịt mỡ cũng được mang rửa sạch sẽ và cắt theo khoanh vuông, xong mẹ lại bỏ tiếp một chút muối vào hành tiêu. Chiều hôm sau, cả gia đình cùng quây quần luộc bánh chưng.

Các nguyên liệu được xếp ngay ngắn trên bàn. Ông nội, bố và mẹ em đang gói bánh. Em chạy tới chỗ ông nội để được ông hướng dẫn làm. Ông làm các bước thật chậm rãi cho em xem rồi làm theo. Những chiếc lá dong đã được ông tỉa vuông vắn. Em lấy hai chiếc lá cho vào khuôn theo lời chỉ dẫn của ông. Sau đó, lần lượt cho mỗi nguyên liệu là một lớp gạo nếp, đỗ cùng những lát thịt rồi lại được phủ một lớp đỗ và gạo nếp nữa. Khó nhất vẫn là khâu làm bánh, phải biết gói sao cho chiếc bánh vuông vắn mới đạt chất lượng. Bước tiếp theo là dùng dây chuối cột chặt các nguyên liệu để không bị thủng lớp lá phía ngoài.

Sau một khoảng thời gian khá dài, em mới gói được cái bánh của mình. Sản phẩm dù không được đẹp bằng những cái bánh của ông và bố mẹ, nhưng em thấy khá hài lòng. Ông nội đã dành tặng em một lời khen đặc biệt. Điều ấy khiến em rất xúc động. Đây thực sự là một trải nghiệm thú vị và bổ ích.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 13

Cha tôi rất thích hoa lan, cứ cách mấy ngày lại vào núi thăm hoa một lần rồi chọn những giống lạ, đào gốc đem về trồng, chăm nom kĩ lắm. Chính vì vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn được cùng cha vào rừng để tìm những loại lan quý hiếm. Mỗi lần như thế tôi thích lắm, vì tôi được đi thăm thú núi rừng, được khám phá biết bao kiến thức bổ ích, nhưng có một lần đi hái hoa lan cùng cha đã khiến tôi nhớ mãi. Đó là một trải nghiệm không bao giờ quên đối với tôi.

Cha tôi có niềm đam mê đặc biệt với hoa lan, suốt mấy năm liền, mảnh sân nhà tôi có đến hàng trăm loài lan quý, cứ như là một khu vườn ươm. Những người dân quanh vùng vẫn thường đến thưởng ngoạn. Tuy nhiên, cha tôi không vì thế mà lấy làm đắc ý, ngược lại ông có vẻ không vui. Từ đó, dù vẫn thường vào núi nhưng cha tôi không đem các loài lan hoang dã tỉnh của mình, không ấy về nhà trồng nữa. Điều này khiến tôi ngạc nhiên, định hỏi, song không dám. Cho đến một hôm, ông bảo: "Ta cùng vào núi thăm hoa lan đi con". Chúng tôi đi mãi mới đến núi. Ở đó có một thác nước dựng đứng cao mấy chục trượng, từ xa đã nghe tiếng nước ầm ào sôi réo, bọt nước tung lên mù mịt cả một vùng, ảnh sáng mặt trời phản chiếu lóng lánh bảy sắc cầu vồng mê li, huyền ảo. Chúng tôi đi men theo chân thác thấy vô vàn những chùm lan đại nở đầy hoa trên những tầng vách đá cao thấp khác nhau. Những bông hoa nhàn nhạt như bị bao phủ bởi lớp hơi nước lạnh lẽo nhưng mùi hương thì thật nồng nàn, một làn gió thoảng qua, đứng ở nơi nào trong hang núi cũng đều cảm nhận được. Lâu nay tôi chưa từng thấy nhiều loài hoa lan rực rỡ sắc màu như thế nên luôn mồm khen đẹp. Tôi toan đào lấy mấy gốc, nghĩ bụng, cha biết cách chăm sóc những loại tiên phẩm này. Tuy nhiên, cha tôi ngăn lại và hỏi:

- Con thấy hoa ở đây đẹp hơn hay hoa ở nhà mình đẹp hơn?

- Hoa ở nhà mình đẹp hơn chứ ạ! - Tôi đáp

- Đẹp thế nào?

Tôi không trả lời được. Tôi nghĩ, hoa ở nhà quả là đẹp hơn hoa ở đây, nhưng hoa ở đây lại có vẻ tươi thắm hơn nhiều. Rồi hỏi: "Hoa ở đây thơm hơn phải không cha?"

- Đúng vậy còn à. 

Cha tôi ra vẻ thích thú lắm.

- Sao thế ạ? Sao cùng một loài hoa mà sống ở hai nơi khác nhau lại có mùi thơm khác nhau ạ?

Cha tôi trả lời:

- Lan là loài hoa mọc ở những nơi u tịch trong hang núi, hưởng được nguyên khí của đất trời, phát triển tươi tốt vươn lên bên những khe suối trong lành; nhưng khi đã đưa về nhà, nó chỉ là một bồn hoa cảnh.

- Nhưng rõ ràng là lá nó mướt hơn, hoa nhiều và to hơn...

- Thế cũng là đẹp rồi, nhưng cái đẹp đó tròn trịa quá. Con nên nhớ rằng, sự cách điệu bố trí... cũng khiến nó trở thành dung tục, tầm thường, mất cả vẻ tự nhiên...

Cha tôi nói đúng. Nhưng tôi vẫn lấy làm tiếc: Hoa lan đẹp như vậy, thanh khiết như vậy, lại mọc trong hang núi, vậy thì vì ai mà lá nó dài? Vì ai mà hoa nó nở? Có được bao người biết đến để ngắm nhìn, thưởng ngoạn? Tôi hỏi cha tôi điều này, ông bảo:

- Đấy mới chính là chỗ thanh cao của hoa lan. Nó không sinh ra và lớn lên để cho con người chiêm ngưỡng, ngược lại, nó tồn tại hồn nhiên, ra lá, nở hoa trước hết vì bản thân mình!

Từ đó về sau tôi không đi đào lan rừng đem về nhà nữa. Vui mừng vì sự thuần phác của nó, tôi chợt cảm thấy buồn bởi trước đây vì yêu lan mà vô hình trung tôi đã làm cho nó có nguy cơ tàn lụi. Cha tôi kéo tôi ngồi xuống cạnh một hồ nước giữa rừng, bóng chúng tôi in trên mặt hồ tĩnh lặng. Ông nhìn mặt hồ và nói: "Làm người cũng phải như hoa lan con ạ. Con người ta sống ở trên đời, không được đánh mất bản tính của mình, không nên thay đổi để khuôn theo ý thích của người khác, tựa những bồn hoa lan được trồng trong chậu cảnh; loại người như thế thường không đem lại cho xã hội điều gì tốt đẹp lắm đâu!".

Từ đó về sau, tôi và cha vẫn cùng nhau vào rừng nhưng không bao giờ hái hoa lan nữa. Chúng tôi ngắm hoa lan trong cảnh đẹp của đất trời, còn tuyệt vời hơn nhiều so với ngắm những chậu lan cảnh ở nhà. Chuyến vào rừng ấy, cha tôi đã dạy cho tôi một bài học thật quý giá. Tôi nhớ mãi lời nói của cha tôi. Về sau, bao nhiêu năm tháng trôi qua, bên tai tôi vẫn vang vọng lời dặn dò thâm thúy ấy.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 14

Đời người ai cũng có những trải nghiệm, đó là trải nghiệm vui hoặc trải nghiệm buồn, là trải nghiệm khiến cho người ta hạnh phúc, nhưng cũng có trải nghiệm khiến người ta sợ hãi. Tôi cũng có một trải nghiệm như thế, dù là một trải nghiệm không vui, nhưng lại khiến tôi nhớ mãi về sự chăm sóc và tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi.

Khi mẹ sinh tôi ra, tôi vốn là một đứa bé mảnh khảnh, yếu đuối, lại là con gái nên tôi được gia đình yêu thương hết mực. Đặc biệt, người quan tâm và chăm lo tôi nhất chính là mẹ. Tôi đã được nghe ba kể lại rằng, từ khi còn là một em bé nằm trong vòng tay mẹ, mẹ đã nâng tôi như quả trứng mỏng. Mẹ nói, tôi là điều quý giá và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mẹ. Mẹ là giáo viên giỏi, khi còn trẻ, mẹ có nhiều cơ hội để được học cao hơn, nhưng vì có tôi nên mẹ đã từ chối mọi cơ hội để dành thời gian chăm sóc cho tôi. Tôi vẫn nhớ mãi ngày hôm ấy, trước khi tôi đi học trời đã bắt đầu có những đám mây xám xịt báo hiệu một cơn giông lớn. Mặc dù mẹ đã dặn rất kĩ rằng tôi phải mang áo mưa đi, nhưng tôi chỉ ương bướng: "Dạ, vâng" cho có lệ, rồi chạy đi học ngay. Thế rồi trời đổ cơn giông tầm tã, mưa như trút nước từ tiết học thứ tư cho đến khi tôi tan học mưa vẫn chưa ngớt. Vốn tính nghịch ngợm, tôi không hề sợ cơn mưa mà càng tỏ ra thích thú. Tôi nhanh nhanh chóng chóng chạy về nhà. Bình thường mẹ luôn bao bọc tôi, lần này được tắm mưa khiến cho tôi thích thú vô cùng. Trên đường về, tôi thấy mẹ đang hớt hải đạp xe về phía trường học của tôi. Nhìn thấy tôi, mẹ liền gọi tôi lại rồi cởi áo mưa của mẹ khoác lên cho tôi. Mẹ chẳng màng đến bản thân mình đã ướt sũng như chuột lột, vội vã đạp xe chở tôi về nhà. Về đến nhà, mẹ chỉ lo lắng cho tôi. Mẹ chuẩn bị quần áo cho tôi thay, rồi giục tôi nằm trên giường sưởi ấm. Lúc này, mẹ mới đi thay quần áo của bản thân mình. Hôm ấy, ba không có nhà, mọi công việc đổ dồn lên vai mẹ. Mẹ phải vừa chăm tôi, vừa nấu nướng, thu dọn nhà cửa. Đôi bàn tay mẹ cứ thoăn thoắt không ngơi nghỉ. Có lẽ chỉ có lúc ốm như thế, tôi mới có thể quan sát mẹ để càng cảm nhận sự tảo tần, vất vả và cả tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi. Được mẹ chăm sóc chu đáo nên tôi khỏi ốm rất nhanh. Nhưng vì mẹ đã bị nhiễm mưa, lại không được nghỉ ngơi điều độ nên ngày hôm sau mẹ bắt đầu sốt cao không hạ. Tôi lo lắng vô cùng, chỉ có thể nhờ cô tôi ở gần nhà đưa mẹ đến bệnh viện. Lúc đó tôi đã sợ hãi vô cùng, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác tự trách mãi không thôi. Chỉ đến khi mẹ hạ sốt và tỉnh lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy sự lo lắng của tôi, mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi mỉm cười nói: "Mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng nhé!". Chính sự trải nghiệm ấy đã khiến cho tôi trưởng thành lên nhiều lắm.

Có thể nói, đó là kỉ niệm mà tôi nhớ mãi. Cho đến bây giờ tôi cũng vẫn luôn tự trách mình ngày hôm đó đã không nghe lời mẹ, khiến cho mẹ phải dầm mưa cùng tôi. Mỗi trải nghiệm nào cũng mang đến một bài học. Trải nghiệm này cũng vậy. Nó đã dạy tôi biết thế nào là vâng lời cha mẹ, biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình.

Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình – mẫu 15

Gia đình luôn là chốn bình yên của mỗi người sau một ngày dài lao động, học tập vất vả. Chỉ cần được ở bên họ, ta luôn cảm thấy an yên, hạnh phúc. Gia đình là nơi chúng ta có thể chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn và có những trải nghiệm đáng nhớ cùng nhau. Với em, em luôn nhớ về kỷ niệm vui vẻ bên người anh trai yêu quý.

Vào hè năm lớp 4, bố mẹ lái xe ô tô chở em về chơi với ông bà. Một buổi chiều nọ, em xin ông bà sang nhà anh Ngọc chơi. Anh Ngọc dẫn em đi khắp nơi trong vườn rồi chỉ cho em về các loài cây. Cuối cùng, em và anh dừng chân tại chiếc ao sau nhà. Đó là một chiếc ao rộng, có những đám bèo nhỏ nổi lên trên. Em nhìn quanh một vòng, phát hiện ra chiếc thuyền nhỏ ở bụi cây. Em phấn kích gọi lớn:

- Anh Ngọc...Anh Ngọc... Ở kia có thuyền kia. Anh với em cùng nhau chèo thuyền đi.

Anh quay sang nhìn với vẻ hoài nghi:

- Mày có biết bơi không đấy? Đi ra đấy mà chìm anh không cứu được mày đâu, biết chưa?

Em nũng nịu cầm tay anh đưa qua đưa lại. Ban đầu, anh lộ rõ vẻ tần ngần, lưỡng lự. Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định chiều theo ý của em. Anh Ngọc vạch bụi cây rồi kéo chiếc thuyền làm bằng sắt ra gần mép ao. Anh kêu em cầm hai tay chèo làm từ gỗ, ném lên thuyền cho anh. Anh buộc một đầu dây vào cọc để cho thuyền không trôi và bảo em bước lên thuyền. Chỉ vừa mới đặt chân lên, con thuyền chao đảo khiến em có chút sợ hãi. Sau vài phút loay hoay, hai anh em bắt đầu chuyến hành trình đi vòng quanh ao. Mọi chuyện đang diễn ra rất êm đẹp, bỗng chốc nước tràn vào thuyền khi đang ở giữa dòng. Em hoảng hốt la lên:

- Chết rồi anh ơi, nước tràn vào thuyền rồi. Làm sao bây giờ anh?

- Mày cứ ngồi yên đấy, để anh. Mày với anh cùng tát nước.

Hai đứa thi nhau đổ nước ra ngoài nhưng chẳng ăn thua. Mọi nỗ lực dường như tan biến khi cả người lẫn thuyền cùng chìm nghỉm dưới nước. Thật may mắn bởi mùa ấy nắng to, nước rút bớt nên chân vẫn có thể chạm xuống bùn. Hai anh em dò dẫm bước vào bờ. Người ngợm, mặt mũi dính đầy rêu.

Dù đã hơn một năm trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ về kỷ niệm ấy, em không khỏi hạnh phúc, bật cười. Có lẽ, đó là trải nghiệm mà em không thể nào quên. Đối với em, anh Ngọc vẫn luôn là người anh trai mà em yêu mến.

Xem thêm các bài văn hay Tập làm văn lớp 6 hay khác:

Mục lục Văn mẫu | Văn hay lớp 6 theo từng phần:

Săn shopee siêu SALE :

ĐỀ THI, GIÁO ÁN, KHÓA HỌC DÀNH CHO GIÁO VIÊN VÀ PHỤ HUYNH LỚP 6

Bộ giáo án, bài giảng powerpoint, đề thi dành cho giáo viên và khóa học dành cho phụ huynh tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official

Tổng đài hỗ trợ đăng ký : 084 283 45 85

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Những bài văn hay lớp 6 | văn mẫu lớp 6 của chúng tôi được biên soạn một phần dựa trên cuốn sách: Văn mẫu lớp 6Những bài văn hay đạt điểm cao lớp 6.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 6 sách mới các môn học
Tài liệu giáo viên